Ads

Trả em về với quá khứ, trước khi yêu anh...



Hóa ra, cũng có lúc, hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy. Khi ta quyết định buông tay, quyết định chấm dứt hoàn toàn, để tâm hồn thanh thản không suy nghĩ, ta có thể chấp nhận nỗi đau đi qua. Nếu đừng tiếp tục nhớ về quá khứ, ta sẽ không thấy đau đớn hay xót xa, mà chỉ thấy lòng mình yên ả. Sau những ngày dông bão, em nghĩ, em đã tìm lại được chính mình, của những ngày trước khi yêu anh...

Anh và em, đã từng yêu nhau. Không dài, nhưng đủ để tạo nên nhiều kỷ niệm đẹp khó xóa.
Anh và em, bắt đầu vội vã, khi anh mới chia tay tình đầu.
Nhưng bất ngờ một hôm, anh nói với em: "Anh vẫn chưa quên được cô ấy"
Ngày chia tay, anh chỉ nói vỏn vẹn một câu: "Anh xin lỗi"...
Anh có biết em đau lòng thế nào khi nghe câu nói đó không? Trên đời có biết bao lời xin lỗi, tại sao em lại phải nghe lời xin lỗi đó từ anh?
Không lâu sau đó, anh quaylại với tình cũ. Bỏ mặc em với những cơn đau không cách nào chấm dứt và quãng thời gian tăm tối ngập chìm trong nỗi cô đơn.
Bất lực nhất, chính là yêu một người rất nhiều, mà cuối cùng, người đó vẫn không yêu mình.
Sau khi chia tay, em lao đầu vào công việc. Em muốn làm cho bản thân thật bận rộn, để tâm trí khỏi phải suy nghĩ về anh. Nhưng sau mỗi ngày làm việc mệt nhoài, khi trở về căn phòng nhỏ với bốn bức tường xung quanh, nỗi nhớ anh lại ào về nghẹn ngào quay quắt. Mỗi tối trước khi chìm vào giấc ngủ, em tự nhủ với chính mình, phải mạnh mẽ hơn nữa, thế giới người ta vẫn chia tay đầy ra đấy thôi, nỗi đau của em chỉ là nỗi đau nhỏ nhoi trong số vô vàn nỗi đau đó thôi mà....

Câu thần chú đó quả thật là rất thần diệu, ít nhất là đối với em. Em ít khóc đi, cười nhiều hơn. Những lần vào facebook của anh thưa dần và em bắt đầu tập trung vào việc chăm sóc cho bản thân mình. Em đã biết tự tay make up sao cho trông nổi bật hơn, thay đổi gu ăn mặc cho tinh tế hơn, và đã mỉm cười duyên dáng trước những chàng trai muốn làm quen... Em muốn cho anh thấy một em hoàn toàn khác, một em đã trưởng thành, một em đã không còn của ngày xưa hay nhõng nhẽo mè nheo khi ở bên anh...
Bạn thân của em bảo, em đã làm đúng. Nhưng nó nói, em vẫn còn thiếu một việc chưa làm, đó là đối mặt với anh. Em giật mình, vì nhận ra nó nói quá đúng. Kể từ ngày chia tay, em vẫn chưa gặp lại anh một lần nào, dù chỉ là thoáng lướt qua. Em không chắc mình có thể bình tĩnh mà đối diện với anh hay không. Thực ra em sợ, rất sợ. Em sợ em sẽ lại xiêu lòng trước giọng nói ấm áp của anh, dao động trước nụ cười rạng rỡ của anh, một lần nữa.
Em đã đắn đo, lần lữa rất nhiều lần trước sự thúc giục của đứa bạn thân. Nhưng khi còn chưa kịp đưa ra quyết định, anh đã chủ động hẹn gặp em. Địa điểm hẹn gặp, anh không chọn quán café quen thuộc 2 ta vẫn thường đến mà là một quán khác, có phong cách lịch sự, trang trọng hơn. Hẳn nhiên rồi. Em cười thầm, nếu anh chọn quán đó, có khi còn khó xử với em hơn. Dù bạn khuyên nên ăn mặc chải chuốt thật kỹ, nhưng cuối cùng em vẫn chọn phong cách đơn giản để đến gặp anh. Em tô son hồng nhạt, thoa ít phấn, và ăn mặc có phần phóng khoáng, như kiểu chỉ là cuộc gặp mặt của những người bạn bình thường. Anh đón em bằng nụ cười thân thiện, vẫn như ngày nào. Trong giây phút nhìn thấy nụ cười ấy, tim em đập lệch đi 1 nhịp. Anh vẫn vậy, không thay đổi là mấy. Nhưng có phần gầy hơn. Điều đó làm em thoáng có chút xót xa...
Cuộc nói chuyện của chúng ta, tuy bắt đầu có vẻ ngượng ngập, nhưng may mắn sau đó lại diễn ra rất sôi nổi. Thật lạ, trước đây em cứ tưởng, nếu như gặp lại anh, chắc hẳn em phải đau khổ lắm. Nếu không, thì cũng là cảm giác gì đó kiểu như là tiếc nuối hay xót xa. Nhưng mà, bây giờ em hoàn toàn không phải vậy. Em không thể ngờ được, có một ngày em ngồi đây, tám chuyện cười đùa với anh, thản nhiên như chưa từng xảy ra việc gì.
Em nhận ra, chúng ta, hoàn toàn có thể làm bạn, chỉ cần làm bạn thôi, không cần suy nghĩ gì nhiều...
Hóa ra, cũng có lúc, hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy. Khi ta quyết định buông tay, quyết định chấm dứt hoàn toàn, để tâm hồn thanh thản không suy nghĩ, ta có thể chấp nhận nỗi đau đi qua. Nếu đừng tiếp tục nhớ về quá khứ, ta sẽ không thấy đau đớn hay xót xa, mà chỉ thấy lòng mình yên ả. Sau những ngày dông bão, em nghĩ, em đã tìm lại được chính mình, của những ngày trước khi yêu anh...
[Đọc Truyện Này...]


Ghen tuông và Đấu trí



ới nhân tình thì những hành động của ‘người yêu bé nhỏ’ sẽ làm nàng thêm buồn cười như xem một kênh giải trí chứ chẳng thể nào gây khó khăn hay bực dọc.

Nhân tình nếu may mắn sẽ chẳng gặp phải sự phiền toái từ bất kỳ ai, sự điều đó có thể gọi một cách chính xác là đeo bám, thậm chí là làm phiền của một người đàn bà khác – người yêu hay bạn gái của đối tác. Tất nhiên không tính đến các bà vợ, vì nếu gã ấy đã có vợ thì nên tránh xa, đấy là cuộc chơi không cân sức.
Nhân tình – cuộc chơi cho kẻ độc thân chứ không hề cô đơn.
Họ chẳng quan tâm mấy việc đối tác có người yêu hay không vì đó là cuộc vui cho người yêu cảm giác phiêu lưu trong cuộc thám hiểm những vùng đất mới, làm dày thêm những trải nghiệm cuộc sống của bản thân. Yêu thích trải nghiệm và muốn nếm thử tất cả cung bậc cảm xúc trong cuộc sống từ vui buồn, yêu thương đến ghét hận. Hỷ, nộ, ái, ố – đời người ai chẳng trải qua, sao không xem đấy là cuộc chơi cho kẻ mạnh?

Một người tình luôn tươi cười cho mỗi cuộc hẹn với những lời nói êm dịu trong những bộ cánh không hở hang nhưng sức quyến rũ lại không tha cho bất kì gã đàn ông nào chạm mặt nàng. Một người tình đích thực luôn hiểu giá trị ngoại hình bên cạnh cử chỉ nhẹ nhàng, lời nói trau chuốt và sự quan tâm trong công việc lẫn cuộc sống có sức công phá thế nào với trái tim đàn ông – những kẻ quá tự phụ về khả năng của mình.
Nhân tình hiểu rõ giới hạn và vị trí bản thân trong mắt người đàn ông trước mặt, bằng cách khôn ngoan nhất họ xây cho mình một vị trí thật vững chắc, cứ ngỡ như thành như lũy bên cạnh một ‘ụ đất’ mang biển ‘người yêu’. Đàn bà biết đàn ông luôn nghĩ người tình là chút vui và bạn bè mà không ràng buộc thế nên dẫu có hẹn hò ở quán ăn hay làm tình trên giường thì họ vẫn không hề phản bội ai. Đàn bà hiểu đàn ông và cho đàn ông cái họ muốn để làm vui chính mình mà đàn ông cứ ngây thơ nghĩ rằng nàng hiến dâng vì yêu. Nhân tình thôi mà, làm gì có yêu? Chỉ có mơn man da thịt, vuốt ve nhau trên giường hay khám phá những thứ khoái cảm mới lạ để trả tự do con thú trong người mà thôi! Bớt ảo tưởng nhé, đàn ông à! Các anh nghĩ ‘cây gậy quyền năng’ kia sẽ làm kẻ khác phục tùng sao?
Đàn bà khi đã bước vào quan hệ nhân tình với gã đàn ông thì đừng nghĩ rằng họ sẽ hết lòng yêu thương bằng trái tim vì lúc ấy mọi thứ không còn đúng với bản chất vốn có, chỉ là vui vẻ. Nói dễ hiểu thì đây chỉ là một trò chơi với mức độ tương tác cao và tạo được những cảm xúc thật hơn những gameshow truyền hình, mang lại nhiều trải nghiệm lẫn bắt buộc người chơi phải đầu tư vào đấy một cách công phu nếu không muốn phải dừng cuộc chơi sớm. Để chơi trò này chỉ cần một chút thông minh, chút bản lĩnh và biết kiểm soát trái tim – một cách lập trình tình cảm.
Thế nên trong cuộc chiến này lợi thế không dành cho cô người yêu bé nhỏ. Trong lúc cô bạn gái có trái tim nóng bỏng yêu thương đang mù quáng với cơn ghen thì nhân tình lại vui vẻ qua từng cái chạm cốc trong bar đầy tiếng nhạc để thư giãn. Có gì khác nhau giữa hai cô nàng? Khi nhân tình hiểu ‘nỗi khổ tự chuốc lấy’ và lên tiếng chia sẻ cùng đàn ông thì ‘người yêu anh ấy’ đang cuống lên trong hành trình ‘tác nghiệp cùng FBI’ với mớ ID và password để lục lọi tin nhắn từ facebook, Skype của gã. Có chênh lệch quá khi đặt hình ảnh của hai người đàn bà bên nhau?
Nhân tình biết rõ chả người đàn ông nào muốn đối mặt với một người chỉ nhăn nhó, cáu gắt với mình khi vừa xuất hiện bất kể đó là người yêu hay vợ; thế nên chưa cưới thì đừng vội vàng ra vẻ thế này thế nọ. Mất đấy, chả đùa đâu! Hờn giận, trách móc cũng là ghen tuông nhưng hãy khôn ngoan nếu không thì chẳng những không thể lấy lại những gì đã mất mà đánh mất nốt những điều còn lại.
Đàn bà chơi trò nhân tình vốn rõ ràng đâu là của mình, đâu là vay mượn; có vay ắt có trả nhưng còn người để trả hay không thì tùy do người chứ đàn bà không phải nghĩ cho rách việc. Bởi lẽ đi hay ở là do cô nàng kia chứ nàng có lấy cắp đem về nhà làm của riêng đâu! Mượn đùa vui chút thôi mà, đàn bà với nhau cả, tranh giành gì một gã như thế! Bởi đàn bà nghĩ một khi đã có nhân tình thì đừng nói chỉ một người hay một lần, gã đàn ông ấy đã chẳng còn xứng đáng để yêu và được yêu. Nhân tình cũng là đàn bà, đàn bà khuyên đàn bà đừng vì tình yêu hay vì quá khứ mà hãy nhìn rõ bản chất gã đàn ông đã lên giường, nói yêu mình. Thật lòng yêu thì có tham gia một trò chơi đầy mạo hiểm thế không?
Nhân tình không tranh giành, sau cuộc chơi đàn ông sẽ về với người đàn bà của họ. Còn tình yêu kia ra sao – đó là vấn đề cho gã và đàn bà của gã – cách họ nghĩ. Bởi lẽ đàn ông tham lam và tự mãn, cho phép mình tự do bước vào những giới hạn nguy hiểm mà vẫn áp đặt một sự sở hữu đến kì lạ lên một hay nhiều đàn bà khác. Đàn bà để yêu, không phải món đồ giải trí mà thích thì nâng không thì vứt.
Với nhân tình thì những hành động của ‘người yêu bé nhỏ’ sẽ làm nàng thêm buồn cười như xem một kênh giải trí chứ chẳng thể nào gây khó khăn hay bực dọc. Người tình là trò chơi lớn và điểm thú vị nhất là đấu trí với cô gái kia chứ không phải tranh nhau để có người đàn ông này – điểm thú vị nhất là đây, các anh toàn bị lừa thôi! Nàng kia càng kiểm soát, càng gắt gao với đàn ông thì nhân tình càng lợi thế hơn khi đàn ông nghĩ đến. Đùa vui một chút, cần gì căng như dây đàn thế? Tốt nhất ‘cô người yêu’ nên đi thoa lại chút son môi và thôi nhăn nhó đi.
Nhân tình luôn hiểu đàn ông cần và muốn gì hơn ‘bà vợ’ chỉ xoay quanh những ngờ vực và chì chiết – ngay vào thời điểm quan trọng nhất. Đấu trí – cuộc chơi cho những kẻ có cái đầu lạnh chứ không phải gương mặt lạnh. Trong cuộc đấu trí nào cũng vậy, kẻ chiến thắng là kẻ có cái đầu lạnh đủ để nhìn mọi việc một cách rõ ràng và tỉnh táo mà không bị tác động bởi cảm xúc. Trong cuộc chiến của tình yêu thì kẻ thắng là kẻ biết mình cần gì, khi nào nên kéo lúc nào phải buông. Nhưng thật phũ phàng khi nói rằng ít khi kẻ ấy là cô người yêu hay ghen tuông.
[Đọc Truyện Này...]


Không yêu thì thôi, sao cứ phải giày vò nhau mãi?



Mê mị làm mù lòa lối đi trong lành nhất tận đáy lòng, chỉ muốn khóc. Khóc cho vơi đi hết, cớ sao rèm mi lại kiên định cố chấp không chịu đẩy niềm đau ra ngoài, hay tại vì đã quá lâu rồi không được gục ngã, nên đã quên mất thật tâm nên phải buồn như thế nào mới đúng!? Buồn như thế nào mới đáng!?

...
Lúc cô đơn nhất, bờ vai mòn mỏi thèm khát bất chợt một cơn tình. Nhưng khi tình vừa chớm chân, lòng lại mở bung cánh cửa tham vọng, cuốn đi hết những vệt yêu thương chẳng còn đủ điều để gọi là tàn tro.

Mình tham lam quá. Phải. Tự nhận thấy. Giá mà trên đời này, người ta sẽ bình yên hơn khi tất cả sự thật đều được đậy che bằng lời nói dối. Nói dối có thể chắp vá lại biết bao nhiêu mâu thuẫn nhất thời, cũng sẽ làm cho sự bất an ngủ say. Sự thật chỉ là một cái cớ cho sự sụp đổ của hi vọng, vì vậy mà mọi người đều xa lánh. Mấy ai chấp nhận được những niềm đau mà sự thật mang đến!? Hầu hết họ đều tìm cách trốn tránh, vì vậy mà sự thật và sự công bằng trên đời này đều khó chấp nhận hơn lời nói dối.
Nhưng nó vẫn tồn tại.
Phải bước đến thật gần mới nhận thấy được sự cô quạnh trong lòng mỗi người. Riêng thế giới của họ cũng chẳng thể nào muôn màu muôn vẻ, là tự mỗi người với cái dối trá đơm đầy trong lòng tô vẽ nên cho thế giới của họ, để bản thân họ có nơi chui rúc hèn hạ khi hiện thực này đầy rẫy những tàn khốc.
Anh ơi...Nỗi buồn vẫn vô tình rơi trên lối xưa em về...
Và anh ơi... Nếu anh hỏi em "Yêu anh thật không?" thì thứ lỗi, tùy tiện nói có là lẽ không phải, há chẳng phải nên nói không!? Em chẳng rõ nữa. Thật đấy, vòng tay mình ôm chặt lấy cơ thể tráng cường đó, vòm ngực rắn chắc khiến một con cua phải chui ra khỏi nơi an toàn nhất - cái vỏ, để dựa vào lòng anh, để xoa dịu những tổn thương anh hằng gánh lấy.
Hôm qua, hôm nay và ngày mai nữa, liệu em có khả thi trả lời rằng em có yêu anh hay không? Em cũng không rõ. Không rõ nữa... Mê mị làm mù lòa lối đi trong lành nhất tận đáy lòng, chỉ muốn khóc. Khóc cho vơi đi hết, cớ sao rèm mi lại kiên định cố chấp không chịu đẩy niềm đau ra ngoài, hay tại vì đã quá lâu rồi không được gục ngã, nên đã quên mất thật tâm nên phải buồn như thế nào mới đúng!? Buồn như thế nào mới đáng!?
Ai đó đã dạy rằng, khóc là cười trong chính sự đau lòng của nhân sinh trên gian thế này. Con có thể dùng nó như một vũ khí, nhưng đời người mấy ai dựa dẫm vào thứ vũ khí mềm uột, giả tạo đó mãi!? Vì vậy, khi rất muốn khóc. Hãy cười lên, và tâm con sẽ an bình...
Tuyệt nhiên tự tại. Tuyệt nhiên không đau lòng. Không tổn thương. Không thấy, không nghe, không xen vào, sẽ không phải rơi lệ. Vì lời dạy đó mà mãi bản thân mình suốt những chặng đường "nên khóc" đã không tài nào khóc một cách đúng nhất được. Mỗi lúc có một vài hạt sạn trong hồi ức ấy dao động, đáy mắt chỉ dậy lên một ít sóng mà biển khơi chẳng có nỗi một ngọn gió. Chỉ là những con sóng khiến lòng không khỏi không bận. Những khi buồn nhất, khóe môi cũng chỉ cong lên vài đường rất buồn rồi mau mắn hạ xuống, sợ sệt khi có người nhận ra được nỗi buồn của mình. Có một số chỉ nên giữ lại trong mơ hồ thì tốt hơn...

[Đọc Truyện Này...]


Ranh giới của gái hư





Qua lâu rồi cái thời dùng màn trinh để đánh giá độ hư và ngoan của một cô gái

Đàn ông cưới về một cô vợ không còn trinh thì họ vội nhận xét cô ta có một quá khứ hư hỏng.

Sai rồi! Tình dục chỉ là một trạng thái thăng hoa của tình yêu, họ say đắm và họ dâng hiến cho người mà họ yêu dù chưa phải là chồng họ và điều đó không sai. Gái chỉ hư khi xem tình dục là công cụ mà không cần tình yêu, họ dễ dãi với cảm xúc và họ buông thả với đủ loại đàn ông. Ranh giới giữa một gái ngoan và gái hư không nằm ở cái màn trinh mỏng manh vô hình ấy mà nó nằm ở cái cách họ tiếp cận với tình dục.

Men rượu không đánh giá được độ ngoan và hư

Đừng thấy một cô say mà nghĩ cô ấy hư. Đúng là … Men rượu là cách ngắn nhất để đưa một cô gái ngoan ngoãn thành hư hỏng trong phút chốc. Say sưa là cách nhanh nhất để đánh mất hình tượng ngoan hiền.

Nhưng … Say không phải là hư. Đôi khi, họ say vì những ưu tư chất chứa, họ say vì những tâm sự trong lòng chẳng có chỗ tin tưởng để sẻ chia và họ tìm đến men say như một cách thoát khỏi thực tại và phiêu diêu trong cảm xúc của chính mình.

Dù rằng, sau khi say mọi thứ chẳng vơi đi là mấy, nhưng biết đâu được, cái họ cần là sự thoát xác trong phút chốc và là những giây phút ngắn ngủi được sống là chính mình. Say không hư nhưng đừng say một mình, sự rồ dại của men rượu dễ đưa ta đến hai chữ “ân hận” sau khi tỉnh.

Khói thuốc! Với riêng tôi, đó là hư hỏng

Chẳng có môt lý do nào đưa một cô gái đến với khói thuốc. Đừng nói với tôi đó là vì đau hay vì khổ, đó là vì thích hay vì tò mò mà chỉ có một khái niệm duy nhất, đó là sự hư hỏng. Nhìn một cô gái say rượu, người ta còn quan tâm đến tâm tình cô ấy nhưng trông một cô cái phì phèo điếu thuốc họ chỉ nghĩ ngay đến hai chữ hư – hỏng.

Buồn nào cũng có cách giải quyết, phủ mờ mình trong làn khói trắng ấy có nhẹ nhõm được không?

Bế tắc nào cũng sẽ có lối ra, ngập ngụa trong đám khói mờ ảo ấy có khiến lòng sáng ra chút nào không?

Hoàn toàn không, chẳng biết với người khác thì thế nào, chỉ biết rằng, với tôi, khói thuốc đi với đàn ông có khi còn là sự trăn trở, sự suy tư về cuộc đời nhưng thuốc lá với phụ nữ, chỉ là hư hỏng mà thôi.

Hiển nhiên, cái nhìn của bạn sẽ không giống của tôi, định nghĩa của bạn sẽ đi ngược với tôi. Nếu bạn là cô gái hút thuốc hay bạn gái của bạn hút thuốc, bạn sẽ nói rằng “hút thuốc không hư”. Nếu bạn biết một người phụ nữ trung niên nào đó hút thuốc và bạn nói, thuốc lá với đàn bà là một sự trăn trở của cuộc đời, cũng không sai vì suy nghĩ của mỗi người nào có điểm chung, hoàn cảnh của mỗi người nào có tề chung một điểm.

Vì thế, cứ chầm chậm mà sống và trải nghiệm, vì biết đâu, cứ qua mỗi khoảng thời gian ta sống ta lại có thêm cho mình những định nghĩa mới, những cái nhìn mới tích cực hơn, sâu sắc hơn và hoàn chỉnh hơn. Chỉ biết, với cái nhìn thiển cận của một người trẻ như tôi lúc này, các cô gái ở độ tuổi 25 đừng ngập ngụa trong khói thuốc để đến tuổi 40 ta sẽ mãn nguyện với thành quả của những sự nỗ lực tuổi đôi mươi chứ không phải rít hơi thuốc dài rồi chép miệng tiếc nuối.
[Đọc Truyện Này...]


Tình :(





Thỏa thuận của chúng ta: 

- Mày chỉ cần làm cho nó vui, ở bên nó và coi như người yêu là được, và không được để nó phát hiện đến khi nào nó đi khỏi Việt Nam, nếu không thỏa thuận của chúng ta sẽ kết thúc.
- Vậy tao được gì trong phi vụ này?
- Tao sẽ chuyển khoản cho mày 1 triệu nếu vụ này thành công, tất cả các chi phí phát sinh trong thỏa thuận tao sẽ thanh toán.
- Tất cả việc cần làm là người yêu của nó cho đến khi nào nó đi khỏi Việt Nam thôi đúng không? và không cần phải làm gì cả?
- Đúng vậy !
- Ok, thỏa thuận đã xong.
[Đọc Truyện Này...]


Tắm cho một cô gái






Sáng hôm đó hình như Hà Nội lạnh lắm, em cuốn chặt chiếc khăn quàng cổ màu mận nắm lấy tay anh 5 giờ sáng đi chụp ảnh Hà Nội chớm ngày với mái tóc rối bù. Sau đó anh đèo em về nhà, mua ít trứng, ít rau và 1 quả chanh, em lại đứng trong bếp nấu mì cho anh với mái tóc dính chặt vào nhau. Rồi đột ngột không như thường lệ, sau khi âu yếm em xong người ta không ôm em ngủ mà lại lục đục vác xô chậu, khăn tắm vào phòng ngủ, kéo em nằm ngang đầu ngả quá thành giường nhẹ dội nước lên tóc.

Tối hôm trước anh ấy giục em ngủ sớm đừng gội đầu đêm nữa, em cứ vùng vằng kêu đầu bẩn, anh mới dỗ là có gi sáng sau qua anh sẽ gội đầu cho. Cứ nghĩ người ta ta chỉ đùa, hóa ra cũng nghiêm túc làm thật và đó là lần đầu tiên có một người đàn ông gội đầu cho em.

Không phải mua nước hoa, không phải cài cho vài ba cái khuy hay khóa áo lót hoặc tặng lọ tinh dầu thơm mà là chăm sóc và rửa sạch cái tấm thân mà người ta thường ôm ấp, vuốt ve bằng chính bàn tay của mình. Nó nâng niu, dịu dàng và có trách nhiệm hơn nhiều. Vậy là em cứ nằm đó nhắm mắt, một tay bóc hạt dẻ một tay đút cho anh, nước chảy qua tóc mà ấm cả vào tim, rồi em hỏi:
- Hay hôm nào anh tắm cho em nhé ?
Hình như người ta ngẩn ngơ 1 chút, im lặng 1 phút rồi trầm giọng nói khẽ vỡi em:
- Anh chưa từng tắm cho 1 ai cả.
em mỉm cười rồi đáp lại:
- Không sao! thực ra chắc cũng không nhiều người đàn ông đã làm như vậy.


Tất nhiên sau đó anh ấy không tắm cho em, mối quan hệ của bọn em dù có âu yếm nhau, nấu ăn cho nhau hay lả lơi nhung nhớ qua điện thoại cũng không đủ để chàng làm những hành động thân mật về mặt cảm xúc vượt qua ham muốn va chạm thể xác thông thường như vậy, và đàn ông không phải ai cũng đủ hồn nhiên và thành ý để làm chuyện đó.

Với em, phòng tắm luôn là địa điểm rất đặc biệt, đó là nơi duy nhất trong trái đật rất rộng rộng to to này em có thể được là chính mình hoàn chỉnh, không bị bó buộc trong bất cứ hình lớp nào, khóc trong phòng tắm, hát trong khi tắm, ngủ quên trong bồn nước ấm, đứng hàng giờ trong đó khỏa thân uốn éo trước chiếc gương ở đủ mọi góc độ, tư thế xem thế nào thì đạt được hiệu ứng thị giác cao nhất, sau đó viết những điều thầm kín nhất lên chiếc gương phủ đầy hơi nước rồi chờ thời gian xóa dấu đi như một điều bí mật được tan ra trong không gian mờ ảo ấy. Đó cũng là nơi mà con người rũ bỏ mọi bụi bặm và mệt mỏi của đường phố, của những chuyến xe ngược xuôi tất tưởng trong ngày, của cuộc sống bộn bề những che dấu và hình thức. Nên sẽ thật ngọt ngào nếu có người giúp em dội trôi đi những điều nhọc nhằn đó một cách trong veo và ân cần nhất.
Trước em có đọc một bài trên tạp chí đàn ông, họ dạy dỗ các bạn nam nên làm gì sau khi làm tình. Họ có nói về chuyện rót vào tai bạn gái những lời đường mật, có đề cập đến việc hôn vào gáy và ôm cô ấy ngủ, hoặc chỉ đơn giản là uống nước và hút thuốc. Nhưng họ không nói đến việc từ rất xưa đã so sánh con gái trong băng như ngọc, sau khi mây mưa người cô gái đó không ướt đẫm mồ hôi thì cũng là những thứ ướt át khác từ người đàn ông phủ sang và nam giới nên có ý thức nên trả nàng về những trong lành vốn có.
Em ko định vẽ cho bất cứ ai ba cái cách cưa cẩm lấy lòng con gái nhảm nhí để giữ vốn cho những lần sau, bởi thật sự bế một người con gái vào phòng tắm cần nhiều sự quan tâm, tinh tế và tình cảm hơn những kỹ năng rất nhiều.

Nam giới từ trước đến giờ vẫn không thể giờ hiểu tại sao phụ nữ chúng em lại có thể coi phòng tắm là thiên đường mà dành đến hàng giờ ngày ngày trong đó? hay thậm chí trong truyện Doremon cho bọn nhóc, từ xa xưa các cậu trai đã không rõ được tại sao xuka lại đam mê việc ngâm mình trong cái bồn tràn nước đến vậy được. Đàn ông thông thường đã thấy việc tắm rửa là một điều thứ yếu vì vậy việc tắm cho một cô gái thậm chí sẽ con rắc rối và vô vị hơn nhiều.Nhưng hãy cứ thử một lần nhẹ nhàng đặt nàng xuống làn nước ấm, tiếp theo tự nhiên, dịu dàng dội nước lên từng miền da thịt trần của cô, thấy mái tóc của cô dính ướt vào người như một con mèo con mắc mưa rồi nhìn cô ý lọt thỏm trong làn nước sóng sánh, tắm xong thì cuốn cô ấy vào một cái chăn và ôm chặt cái hòn than bé nhỏ nóng hâm hấp đó vào người. Em tin mọi người đàn ông khi đấy đều sẽ cảm nhận rõ được người con gái đó mong manh đến trong suốt và cần được nâng niu đến thế nào. Trong khung cảnh đó dù hai người có vừa bước ra sau cơn hoan lạc, hay người cô gái vẫn còn sực nức dầu mỡ của món thịt rán vừa mới nấu xong thì mọi thứ đều tinh khiết và gần gũi đến lạ thường.
Rõ ràng là có đôi khi tình yêu và sự ngọt ngào lại đến từ những việc mà người ta coi là vô vị và thừa thãi nhất .




Cùng thể loại
[Đọc Truyện Này...]


Tỷ, Cho Em Đường Sống



Tác giả : Tiểu Hài Tử Ngươi Tới Đây
Dịch giả : Mai Dung
Giá bìa : 119000 VNĐ
NXB : Văn Học
Một tháng trước, cảnh sát nhận được thông báo, có một đám người buôn lậu vũ khí trong gara riêng của tập đoàn giải trí Tinh Hỏa. Bởi vậy, cảnh sát quyết định, đầu tiên phải bắt chủ nhân gara, tổng giám đốc tập đoàn giải trí Tinh Hỏa, Tả Húc, 26 tuổi.
Trong quá trình thẩm vấn, Tả Húc luôn trong tình trạng hoảng loạn, đầu óc mông lung, hỏi gì cũng không biết. Luật sư của Tả Húc mang bệnh án của hắn đến. Bệnh án cho thấy hắn bị chứng tâm thần phân liệt. Cho nên, tay luật sư già mồm ấy đương nhiên sẽ nói là Tả Húc đang ở trong tình trạng không tỉnh táo, lời nói không đáng tin và yêu cầu phía cảnh sát thả người. Cảnh sát không có chứng cớ chứng minh hắn đang giả bệnh nên chỉ có thể phóng thích vô thời hạn. Nhưng vụ án này đã nhận được chỉ thị của Tỉnh uỷ, phía cảnh sát quyết không từ bỏ. Bởi vậy, sau khi ra quyết định thả người, viện kiểm sát cưỡng chế Tả Húc nhập viện để điều trị. Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt, tuyệt đối không thể để Tả Húc nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Lương Ưu Tuyền, 23 tuổi, cô là cảnh sát đã được lựa chọn kỹ càng để vào vai bệnh nhân tâm thần. Lương Ưu Tuyền được xếp vào cùng phòng với Tả Húc, cùng hắn đấu trí, phân đo cao thấp.
Nói trắng ra, một người giả ngốc, một kẻ vờ điên, xem ai bị lật tẩy trước.
[Đọc Truyện Này...]


Truyện Hay Nhất Mỗi Ngày, tiểu thuyết, ngôn tình hay. Những câu truyện ngắn hay nhất mỗi ngày cho bạn.

Song Nga. Powered by Blogger.
 

Blog Archive

Liên Hệ

http://songnga.com http://muare60s.com
Lên Đầu Trang Copyright © 2013 by Truyện Hay| Theme by Platinum Theme- Chỉnh Sửa Bởi Nga Nguyễn
Lên Trên