Ads

XUẤT HIỆN VÀ BIẾN MẤT



Vì ước mơ ở phía đó, phải không Thuyên?
***
Lớp mười. Tôi được xếp ngồi cạnh một tên con trai có đôi lông mày rậm như hai con sâu róm vắt ngang qua khuôn mặt, mắt lúc nào cũng ướt rượt, lông mi thì dài và cong, đẹp một vẻ nữ tính đến độ làm mủi lòng mấy đứa con gái. "Thôi rồi, một thằng nhóc đa tình nữa đây!". Tôi cố nín cười khi thấy cậu ta lần đầu tiên, nghĩ thầm trong bụng. Đúng như dự đoán – Thuyên – tên cậu ấy – nhút nhát đến lạ lùng. Nghe đâu cậu ấy mới từ xa chuyển về. Ngồi cạnh nhau gần hai tuần, cậu mới bắt chuyện với tôi câu đầu tiên. Hình như lần đó cậu ấy mượn cục tẩy.
xuat-hien-va-bien-mat
Đó quả thật là một kẻ quái đản. Luôn cầm một cây bút chì, cậu ta thường hay ngồi phác thảo lung tung trong những giờ làm bài tập. Có đôi ba bận tôi liếc sang, không giấu được vẻ tò mò, thì thào hỏi "Cậu vẽ cái gì đấy!" Thuyên dịch tay cho tôi xem những đường nét hoa văn và hình thù lạ lùng trên giấy. "Vẽ những suy nghĩ". "Thế à?!" Tôi lại thì thào, rồi quay lên. Câu trả lời của Thuyên ám ảnh tôi suốt buổi.
Cậu ấy gọt bút chì bằng con dao rọc giấy màu vàng hay để trong hộc bàn. Tôi nhìn, dâng lên một cảm giác phấn khích lạ lùng. Những mảng gỗ bay ra, để lại những đường dao đi ngọt sắc. Đầu bút chì nhọn hoắt, cạnh gồ ghề, vững chãi, bốc lên mùi gỗ thơm thơm, khác xa cái kiểu gọt bằng đồ gọt lúc nào cũng mịn màng trơn láng nhưng dễ cùn. Từ đó tôi hay giành gọt bút giúp. Những giờ ra chơi, tôi lôi bốn cây bút chì của Thuyên ra gọt chuốt tỉ mẩn cho đến khi chúng nhọn hoắt lên, cả bốn. Có đứa nào trong lớp trêu "Ê, cậu định bắt chước Tốttôchan đấy hử?!" (Tốttôchan – cô bé bên cửa sổ hay gọt bút giùm cho Taichan là cậu bạn mà cô bé rất mến). Tôi cũng chẳng quan tâm gì mấy. Miễn được gọt bút! Quả là một sự thỏa mãn kì dị! Cậu ta nhìn những cây bút chì nhọn đầu, nở một nụ cười, tiếng cảm ơn nhẹ đến nỗi tan vào trong cơn gió vừa ùa qua cửa lớp. Nhưng cái cách cầm bút khiến tôi biết cậu ta trân trọng thành quả của mình đến mức nào. Tôi lại ngồi, chăm chú quan sát, lại đợi cậu ta thả ra một cây bút chì cùn đến hí húi gọt.

Tôi lây thói quen của Thuyên, cũng hay viết linh tinh. Trong túi lúc nào cũng thủ sẵn một cây bút lông để viết lên đĩa CD, hễ đặt bút xuống là không tẩy xóa được. Thậm chí bìa vở Thuyên bao giấy màu đen, tôi cũng lấy viết xóa viết lên. Cậu ta để yên cho tôi viết, thậm chí còn ngồi cặm cụi thổi khô nét bút rồi bao bìa nilon lại. Một hôm Thuyên lên bảng môn Toán, không làm được bài – cậu ta rất yếu tự nhiên – thầy giáo nhìn lướt qua cuốn tập của Thuyên, mỉa mai "Sao, cậu còn viết thư pháp lên vở Toán cơ à?!" Hai chữ "thư pháp" nhấn mạnh, tôi ngồi run, tai Thuyên đổi màu đỏ bừng. Đến khi cậu ta lủi thủi ôm vở về, tôi cúp mắt ăn năn, Thuyên vẫn nói nhỏ trấn an "Chả sao đâu!".
Có lần Thuyên quay sang tôi:
- Cho tớ mượn Angel of Hell!
- Angel of Hell? – Tôi trố mắt nhìn cậu ấy.
- Ừ! – Thuyên vẫn thản nhiên.
- Đó là cái gì cơ?
- Cái này này. – Thuyên mở hộp đựng bút tôi ra, lấy cái compa. Trên đó, tôi viết chữ Angel of Hell ngoằn nghèo hoa lá cành.
Từ đó, có một qui ước nho nhỏ. Khi cậu ta muốn mượn bút highlight, sẽ hỏi "Boulevard of broken hearts", tẩy là "Black wings", bút bi là "Nothern Sun"... Chẳng ai hiểu chúng tôi nói gì.
Bí thư yêu cầu thầy giáo tách tôi và Thuyên ra. Các thầy cô giáo bộ môn tự nhiên dạo này hay phàn nàn về "hai đứa ngồi cạnh nhau ở gần cửa sổ, mắt cứ ngó đăm lên bảng nhưng tâm hồn thì treo ở đâu đâu. Có lúc đi ngang, thấy trong tập nháp của bọn nó chỉ toàn vẽ vời thơ thẩn". Thầy giáo gọi riêng tôi lên, lẩn quẩn hỏi han hồi lâu rồi mới nói "Em và Thuyên ít khi tập trung?". Tôi lúng búng lời xin lỗi, thầy gật đầu cười "Thầy hiểu, mới lớn, có những thay đổi trong tâm tưởng. Lúc nào cũng cảm thấy ý tưởng tuôn trào, quá thiếu thời gian để thể hiện , đúng không? Nhưng bây giờ, còn có những chuyện quan trọng không kém..." "Em hiểu ạ!" "Ừ. Hai đứa cứ ngồi nguyên chỗ đó. Em chuyển đến Thuyên lời thầy!". Tôi nhìn thầy đầy biết ơn. Thuyên nghe tôi, xếp tất cả giấy vẽ, bút chì mang về nhà cất. Nhưng có vẻ cậu ta chẳng tập trung hơn là mấy. Nụ cười con nít lâu lâu lại thoáng hiện trên môi. Tôi cau mày ngạc nhiên, cậm ta thì thầm "Tôi đang sắp xếp lại những ý tưởng. Tuyệt lắm, bạn biết không?!".
Một ngày tháng mười một. Những con đường trong thành phố đậm đặc mùi hoa sữa. Gió lạnh và hanh xốc buốt vào mặt. Thuyên lẳng lặng đạp xe đi cạnh tôi.
- Tôi chẳng thể nào hiểu nổi. Tại sao lúc nào cậu cũng mải mê suy nghĩ? Cậu nghĩ về cái gì hay lắm sao?
- Ừ, rất hay! Tôi nghĩ về những con đường tuyết. Cậu biết không, nếu đặt vào đó những cái ô màu cam... Rồi những đứa trẻ đang chơi đùa, khung cảnh một màu trắng đen xưa cũ, riêng những quả bong bóng là rực rỡ màu sắc. Và một cô gái áo mỏng đi trong sương khói, chỉ có đôi môi cô ấy là điều thực...
Tôi ngẩn ngơ nhìn Thuyên. Lại nụ cười ấy. Mỗi khi hài lòng với một ý tưởng, cậu ta cười thơ trẻ. Đôi khi tôi không nghĩ Thuyên thuộc về thế giới này. Tôi không căn vặn cậu ta nữa.
- Giá mùa đông ở đây có tuyết nhỉ?! Tôi nói bâng quơ.
- Ừ. Tuyết đẹp!
- Cậu đã thấy tuyết?! – Tôi nhìn sang Thuyên.
- Ừ. – Cậu ấy gật đầu – Đẹp tuyệt!
Thấy tôi tròn mắt ngạc nhiên, Thuyên giải thích.
- Tôi từng sống ở Nga, một thời gian ngắn thôi nhưng cũng đủ để trải qua mùa đông. Năm rồi thì tôi ở Sapa. Tuyết Sapa đỏng đảnh lăm! Chưa kịp hái xuống đã tan trong lòng tay rồi...
...
- Ba tôi là nhiếp ảnh gia, phóng viên ảnh của một tạp chí du lịch. Ly hôn xong, ông ấy đưa tôi đi nhiều... – Thuyên liếm môi, nói khẽ.
Thuyên rủ tôi về nhà chơi, lần đầu tiên. Tôi không gặp ông bố, nghe nói ông đã đi vào buôn chụp ảnh. Căn nhà rộng lớn thâm u nằm ở ngoài rìa thành phố như một gallery nhỏ, treo tác phẩm của nhiếp ảnh gia đó. Tôi dừng lại trên hành lang ngẩn ra ngắm. Trong phòng khách đồng thời là phòng làm việc chất đầy những thùng đạn đựng phim âm bản. Thuyên chỉ bức hình một người đàn ông trạc năm mươi lãng tử, sương gió, đội mũ cao bồi, có hàm râu quai nón đen rậm. Ông ta đang ngậm tẩu, đứng trên một đồng cỏ bao la, phía sau là những mảnh trời trong veo, xanh biếc. "Ba tôi đấy!". Có một cảm giác chung: những bức ảnh của ông chụp toát lên một vẻ hoành tráng lạ lùng, từ chính chủ thể. Thác nước, dòng sông, sóng dữ... Chiều cao, độ sâu, tầm xa thể hiện rõ ràng, dứt khoát. Kết hợp với chân dung này, tôi dường định hình rõ được cá tính con người này dù chưa gặp lần nào. "Ông quyết định cùng tôi ở lại đây ba năm, như cậu thấy đấy! Sau khi tôi vào đại học, có thể tự xoay sở một mình, ông ấy sẽ tiếp tục ra đi. Tây Tạng, ông mơ ước đến đó lâu rồi...". Rồi cậu ấy chỉ bức chân dung khác "Còn đây là mẹ tôi". Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Đó là một phụ nữ trẻ măng, xinh đẹp đang khẽ chạm vào một đóa tường vi, đôi mắt mơ màng u uẩn giống hệt như Thuyên. "Trẻ quá hả?". Cậu ấy nói nhỏ. "Một nghệ sĩ violin! Giờ đang sống ở Mỹ, với chồng sau". Quả thật tôi biết Thuyên đặc biệt. Nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng cậu ấy có cuất thân đặc biệt đến như vậy!
Chúng tôi ngồi ở bàn ăn cạnh cửa sổ. Cậu ấy kiếu cách rót hai cốc nước cam, lôi bánh ngọt, bánh mặn và đồ ăn khuya chất đầy mặt bàn.
- Vậy ai nấu cơm? – Tôi hỏi.
- Tôi chứ ai. Ba chỉ về nhà buổi tối. Nhưng mà ông ấy không thích nhìn thấy tôi đang nấu nướng gì đó. Buồn cười ha! – Thuyên giải thích.
- Ừ, vì cậu là con trai.
- Ừ, ba tôi cũng hay đưa ra lí do đó khi cấm tôi trồng hoa, chơi đàn, thậm chí bẻ bai cả chuyện tôi thích chụp ảnh macro hoa dại, viên đá, hạt sương... Ông bảo tôi là con trai nhưng ẻo lả, đa cảm giống như mẹ. Điều đó không tốt!
- Cậu đâu có ẻo lả! – Tôi chống chế yếu ớt. – Chỉ vì cậu quá lãng mạn và giàu trí tưởng tượng.
- Thực ra thì trong cách nuôi dạy tôi họ đã mâu thuẫn nhau rồi... – Thuyên thoáng buồn rồi vỗ vỗ đầu. – Mà thôi, cậu có muốn xem những vạt rêu không?
Thuyên dẫn tôi ra sau nhà. Bên cạnh vài món đồ gỗ gãy chỏng chơ là những khuôn đất rộng và cạn hình chữ nhật đóng bằng gỗ tạp phủ đầy rêu.
- Thú vị không? Rồi tôi sẽ làm một căn nhà gỗ be bé, lợp những tấm rêu này làm mái. Căn nhà sơn màu trắng...
Chưa bao giờ tôi thấy Thuyên nói chuyện hào hứng say mê như hôm ấy. Những câu chuyện về hình ảnh, màu sắc, sự vật, ý tưởng triền miên không bao giờ dứt. Sau ba năm ngồi cạnh Thuyên, cánh cửa dẫn vào thế giới bí ẩn tâm hồn cậu bạn dường như chỉ vừa hé mở...
Những kì thi cuốn chúng tôi đi. Không đứa nào có thời gian kể về những ước mơ nữa. Qua kì thi học kì, đứa nào cũng trở nên phờ phạc.
Một tuần trước thi tốt nghiệp, Thuyên rủ tôi lên khu nghĩa trang. Đó là nơi cao nhất, có thể nhìn xuống toàn thành phố. Hai đứa ngồi ở bệ đá dọc khu tưởng niệm.
- Như Anh, có lẽ sau đợt thi này, còn lâu lắm tôi mới có thể gặp lại cậu.
- Cậu nói gì vậy? Cậu đã dự định thi cùng trường với tôi mà. Dù muốn hay không cũng phải gặp nhau thôi! – Tôi nháy mắt cười.
Thuyên ngẩng lên, đôi mắt không còn mơ màng
- Tôi không thi đại học.
... Tôi sửng sốt nhìn Thuyên.
- Tôi sẽ đi cùng ba tôi sau khi tốt nghiệp. Đó mới là ước mơ của tôi đấy Như Anh ạ! – Cậu ta nhìn vào mắt tôi, nói chậm rãi và bình thản.
- Không đúng, cậu muốn làm một designer tài giỏi, thế cơ mà?!
- Tôi từng hoạch định như vậy. Ba tôi cũng nghĩ như vậy sẽ tốt cho một thằng con trai yếu đuối. Nhưng không phải! Tôi sẽ đi...
- Thuyên ngốc! Cậu sống như đang mơ!
Thuyên không quan tâm tôi giận dữ đến thế nào. Cậu ấy phóng tầm mắt nhìn xuống thành phố dưới kia.
- Ba tôi là con đại bàng già. Ông ấy dừng, rồi đi, rồi lại dừng... Suốt cả kiếp này vẫn chưa sải cánh khắp bốn phương như nguyện ước được. Tôi là một thằng con trai, có thể không kiên quyết mạnh mẽ như ba mong đợi, nhưng không có nghĩa là tôi không thể viết tiếp giấc mơ của ông...
...
- Có những lần cậu hỏi tôi nghĩ gì, tôi bảo tôi đang sắp xếp những ý tưởng. Đó là lúc tôi hoạch định sau này mình sẽ đi đến nơi nào. Hàng Châu với non Lô sông Triết, Tây Tạng huyền bí với dòng sông ánh sáng Yarlung Tsangpo và những thảo nguyên bao la, đỉnh núi băng tuyết; xứ Provence có cối xay gió, hoa diên vĩ và từ đó có thể nhìn thấy được đám cưới của sao Mục Đồng... Tuyệt vời! – Thuyên hào sảng như một thuyết khách. Mắt cậu ấy long lanh.
Chúng tôi ngồi yên cạnh nhau. Tôi muốn nắm tay Thuyên thật chặt, như sợ cấu ấy sẽ tan biến mất ngay trước mắt mình. Nhưng khi tôi quay sang, cậu ấy đang nở một nụ cười thơ trẻ. Có lẽ một ý tưởng nữa lại hiện về...
Ngày chia tay, Thuyên xiết vai tôi "Thi cho tốt, nhé! Tôi đi giang hồ đây!". Tôi bần thần nhìn lại cậu bạn thân thiết. Không còn thằng nhóc yếu đuối mơ màng ban đầu tôi gặp. Cậu tra mười bảy tuổi cao lêu nghêu ấy làm người ta cảm thấy ấm áp bằng lửa mang trong mình... Thuyên gửi lại cho tôi tất cả sách về design và bầy cá vàng.
Vài tháng đầu, tôi nhận được những tấm ảnh và vài dòng từ Thuyên. "Tôi yếu quá, không hợp với thay đổi khí hậu, có lúc bị chảy máu cam. Tệ thật!... Nhưng ít ra ba tôi đã tin rằng những kẻ mơ màng vẫn có thể tung cánh bay lên một bầu trời rộng". Tôi không thể hồi đáp, vì Thuyên không ở một chỗ cố định, cũng không dùng email. Thư về thưa dần. Ít lâu sau chúng tôi bặt tin hẳn.
... Những kì nghỉ, rời trường đại học về lại thành phố cao nguyên, tôi hay chạy xe ngang thăm ngôi nhà cũ của Thuyên, dừng lại đi vòng ra ngả sau. Những vạt rêu của cậu ấy vẫn xanh tốt, giờ bò lên phủ từng mảng lên tường. Tôi ngồi phệt xuống cạnh hàng rào, lặng lẽ khóc. Khóc, để vơi đi những ước ao của tuổi trẻ bồng bột chưa thoát khỏi cơn mơ. Thuyên ùa vào cuộc sống của tôi như một giấc chiêm bao lạ lùng. Rồi khi bừng tỉnh, có cảm giác như những điều trong trẻo dịu dàng ít có cơ hội gặp lại trong đời đã theo cậu ấy đến một nơi xa xôi lắm. Bầu trời rộng quá, nhưng dẫu ta chỉ là một cánh chim bé nhỏ thì vẫn phải can đảm bay đi, bay cao... Vì ước mơ ở phía đó, phải không Thuyên?
[Đọc Truyện Này...]


Truyện Ngắn: CÔ GÁI CÓ TRÁI TIM BĂNG



Tôi lớn lên bằng những lời ru, bằng những câu chuyện mẹ kể trước mỗi lần đi ngủ. Truyện mẹ kể nhiều lắm, tôi không nhớ hết. Duy chỉ có câu chuyện sau đến giờ tôi còn nhớ mãi, và muốn kể cho các bạn nghe cùng....



Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé sinh ra với trái tim đầy tổn thương với vô vàn vết xước bởi mẹ cô quá đau khổ và buồn bã khi gánh chịu những tiếng khinh thường và rẻ rúng của người đời– cô sinh ra không có cha.

Và vì quá yếu đuối như vậy, trái tim mong manh đến thế mà mùa đông đầu tiên đến, những băng giá và cái lạnh nhói buốt của nó đã xâm chiếm lấy trái tim cô.

Có người nói rằng lớp băng giá kia chỉ tạm thời bảo vệ cô khỏi những vết thương bên ngoài khác chứ không thể làm lành những vết thương đang dần dần ứa máu bên trong. Nếu đến hai mốt tuổi mà cô vẫn không gặp được chàng trai có trái tim ấm áp, đủ để làm tan chảy trái tim cô và vá lành những vết thương trong đó thì.....cô sẽ chết.

Mẹ cô lo lắng, trong khi cô vẫn bình thản như không có chuyện gì. Nhưng nỗi lo của hai người cứ đầy dần lên theo năm tháng.

18 tuổi, lúc này, cô đã bắt đầu thấy sợ. Cô bắt đầu đi tìm, nhưng vẫn không thấy người đặc biệt kia

19 tuổi, cô hoảng hốt... Cô tìm trong dòng người tấp nập trên phố mỗi ngày. Gặp bất cứ ai cô cũng dừng lại, nhưng cô nhận ra: không phải là anh. Trái tim họ không băng giá như cô nhưng cũng chẳng có bao nhiêu phần ấm nóng. Lớp băng giá bảo vệ trái tim cô giờ đang dần vỡ vụn ra, đâm vào tim, đau nhói

20 tuổi, cô hoảng sợ thực sự. Chỉ còn một năm nữa, một năm để cô tìm được chàng – trai – có – trái – tim - ấm – áp – dành – cho – cô. Cô lao vào từng ngõ nhỏ, từng cung đường vắng, từng khoảng lặng, từng nốt trầm của thời gian để tìm anh. Cô tìm anh từ ngày nắng đến ngày mưa, từ mùa đông sang mùa hạ, từ buổi đêm đến lúc hoàng hôn. Cô tìm anh mải miết, ngày qua ngày....nhưng câu trả lời cho cô vẫn vậy: không có!!! Những mảnh vỡ của lớp băng ngày càng nhiều, mỗi chiếc lại đâm thêm vào trái tim đã quá nhiều thương tổn. Cô đau quá, bật khóc...

13 ngày trước sinh nhật thứ hai mươi mốt, cô mệt mỏi, cô bỏ cuộc. Cô tự hỏi, tại sao cô đã tìm người ta lâu như vậy, tìm khắp nơi như vậy mà vẫn không thấy. Phải chăng, người ấy không tồn tại. Vậy là trước giờ, cô đang đi tìm một người vô hình??? Vậy thôi, cô mỉm cười, quyết định dừng lại và sẵn sàng chờ đợi cái chết

Trước khi ra đi, cô muốn ngắm nhìn một lần nữa cuộc sống mà bấy lâu cô không trân trọng. Cô lang thang từng góc phố, ngắm nhìn những hàng cây xanh mướt xum xuê ven đường, ngắm những dãy đèn đường lung linh mỗi tối, cảm nhận thêm cái lạnh mùa đông, để được vòng tay ôm lấy mình giữa không gian chỉ một màu đêm tối. Cô đi qua những cánh đồng hoa, những cánh bướm dập dìu và một làn hương thơm mát. Cô đón tay hứng lấy từng giọt nước rơi, cảm giác mát lạnh, đầy thích thú

3 ngày trước ngày sinh nhật, giờ thì cô đã quá yếu. Cô chọn cho mình một bóng cây xanh nơi đồng cỏ thật thanh bình và yên tĩnh để dừng chân. Cô tựa đầu vào thân cây, lặng ngắm bầu trời sao, mỉm cười và từ từ khép mi lại. Trong cơn mê man, cô thấy lớp băng trong trái tim vỡ vụn, từng mảnh nhỏ, sắc nhọn, đâm vào tim mình...

....đau đớn!

....rồi bỗng nhiên, cô thấy lạnh, lạnh lắm, như thể cô vừa chạm vào một lớp băng khác còn lạnh hơn gấp nhiều lần...

...cô rùng mình, muốn buông ra mà không được...

...hơi lạnh ngấm sâu và người, cô run lên, đôi môi cũng run rẩy...

...những mảnh vỡ kia tự dưng lại đóng băng lại, không còn đâm vào trái tim cô nữa...

...rồi bỗng, lớp băng ấy cứ mỏng dần, mỏng dần...

...thứ mà cô tưởng là băng giá kia cũng ấm dần, ấm dần...

....và, lớp băng trong tim cô tan chảy hết...

....hơi ấm cô đang nép vào kia đang từ từ chạm vào từng vết thương, nhẹ nhàng và ấm áp...

...những vết thương thôi chảy máu, dần dần lành lại...

Cô mở mắt, thấy mình trong vòng tay của ai đó. Cô ngỡ ngàng, thì ra cô đã mê man hai ngày liền. Và hôm nay đã là sinh nhật cô tròn 21 tuổi. Chàng trai che mặt, cô chẳng thể nhận ra anh. Cô lấy tay nhẹ nhàng gỡ chiếc mặt nạ ra, thì ra đó chính là người cô đã gặp lúc đang lang thang một mình nửa đêm lần trước.

Anh đã đi theo để bảo vệ cô từ đó mà cô không hề hay biết, và anh cũng không dám lại gần cô khi trái tim mình cũng toàn là băng giá. Ai biết đâu rằng những cái lạnh lại có thể sưởi ấm cho nhau? Anh không chỉ đã cứu cô, mà còn tự cứu lấy chính trái tim của mình nữa.

Và thế, cô bước qua sinh nhật lần thứ hai mốt trọn vẹn. Cô còn đón thêm biết bao sinh nhật nữa trong niềm hạnh phúc ngập tràn với người – đã – làm – hồi – sinh – trái – tim – cô...

.

.

.

Lúc mẹ kể đến đây, tôi cũng đã bắt đầu bước vào giấc ngủ. Tôi mỉm cười, chúc phúc cho họ, và hi vọng hạnh phúc kia không chỉ tồn tại trong những câu chuyện kể mà thôi....
[Đọc Truyện Này...]


Truyện ngắn chén cơm thừa còn lại



Tôi về đến nhà đã hơn 7h tối, Mẹ và em đang ăn cơm. Thấy tôi, Mẹ liền hỏi :

- Sao con về tối thế ?

- Dạ , hôm nay học 5 tiết.

Rồi không biết tôi đã ăn gì chưa Mẹ liền lấy chén đũa bảo tôi ngồi vào mâm. Bữa ăn thật đạm bạc, chỉ vài con cá nhỏ và một đĩa rau luộc. Như thế cũng là quý lắm rồi. Gia đình đanh lúc khó khăn bữa ăn làm sao sung túc được.

Lúc trưa vì sợ trễ học nên tôi không ăn cơm , chỉ lót bụng bằng một ổ bánh mỳ.Chính vì thế mà giờ này tôi ăn một cách ngon lành, cảm thấy ngon miệng hơn bao giờ hết.

Tôi vùi đầu vào mâm cơm mà không hay Mẹ tôi đã đứng lên tự lúc nào, rồi lại mang lên một đĩa trứng chiên.


Chén cơm thừa còn lại

- Con và em cứ ăn cho no đi.

- Mẹ ăn thêm cơm _ Tôi nói!

- Khi chiều Mẹ có ăn mấy củ khoai luộc ở nhà cô Hai nên vẫn còn no.

Tôi nhìn kỹ Mẹ, những nếp nhăn lại hằng sâu hơn và tóc Mẹ cũng bạc nhiều hơn. Mẹ ngồi nhìn hai anh em tôi ăn, đôi mắt người ánh lên niềm sung sướng.

Thì ra một hạnh phúc nữa của Mẹ là được nhìn thấy những đứa con ăn uống ngon miệng. Hạnh phúc của người Mẹ sao mà đơn giản và nhỏ bé.

Cơm nước xong tôi dạo bước ra trước hiên nhà thì gặp thằng bạn.

- Về lúc nào đó?

- Mới về

- Có ca nhạc ở nhà văn hoá. Đi xem với mình nhé!

Tôi vào nhà thay áo quần rồi xuống bếp xin Mẹ đi xem ca nhạc.

Tôi sững sốt khi nhìn thấy Mẹ đang ăn chén cơm thừa còn lại hồi nãy cùng với một chút rau. Tôi đứng như trời trồng, cổ họng ngẹn lại không nói nên lời..!
[Đọc Truyện Này...]


10 năm vợ qua mặt tôi để ngoại tình



Khi chuyện vỡ lở vợ tôi không chút xấu hổ, cô ấy vẫn thản nhiên sống trong nhà của tôi như chưa có chuyện gì.
Đến bây giờ tôi vẫn không tin được vào mắt mình những gì nhìn thấy. Tôi không ngờ mình đã lấy phải một người vợ lăng loàn, sống “giả tạo” tới như vậy.
Bây giờ tôi đã có đủ chứng cứ để khẳng định cô ấy ngoại tình. Suốt 10 năm qua cô ấy đã lừa dối bố con tôi để dành thời gian ở bên người đàn ông khác. Khi tôi đưa những tấm hình vợ tôi ân ái bên người đàn ông đó, cô ấy vẫn một mực khẳng định đó chỉ là ảnh ghép, ảnh người khác vu oan. Nhưng khi tôi đưa ảnh chụp màn hình những tin nhắn mùi mẫn vợ gửi cho hắn ta, cô ấy mới thừa nhận. Ban đầu là khóc lóc, van xin, nhưng khi tôi không tha thứ, cô ta lại giở giọng trách móc tôi.
Theo như cô ấy nói "Anh ta – người đàn ông Tây đó mới là đàn ông, anh ta mới mang lại cho tôi những cảm xúc mãnh liệt của tình ái. Anh ta luôn ở bên tôi, động viên tôi. Điều mà một người như anh chẳng bao giờ làm được. Giá như tôi chưa lấy anh, thì tôi đã có một ông chồng Tây như ý”.
Chỉ nghe đến câu đó thôi, lòng tôi đã uất nghẹn không nói nên lời. Đã có với nhau hai mặt con, đứa lớn 18 tuổi, đứa thứ 2 đã 15 tuổi mà cô ấy còn nói được những lời cạn tình cạn nghĩa như vậy.
Nhớ ngày vợ nhận công tác một năm, tôi đã bao đêm không ngủ được. Phần vì lo cho vợ ở nhà quen lên đó lạ nước lạ cái, ốm ai chăm. Phần thì thương con vì xa mẹ. Những đêm tôi ngủ mơ về vợ là những đêm đầu óc nhức nhối. Bao phen tôi xin để chuyển cô ấy về gần nhà cũng là những lần nhận được hồi âm rằng vợ muốn ở lại để rèn luyện, dạy chữ cho dân vùng cao.


Thuê thám tử điều tra cuối cùng tôi như chết đứng khi biết, vợ tôi và anh thầy giáo người Tây dạy tiếng Anh đã sống với nhau như vợ chồng suốt 10 năm nay.
Nhưng tôi đâu ngờ, vợ tôi lên đó lại quên chồng theo trai lạ. Khi tôi được bạn bè cho biết vợ cặp bồ với trai trẻ mà lại là người Tây, tôi đã không tin. Nhưng nhiều lần người ta nói làm tôi phải suy nghĩ. Thuê thám tử điều tra, cuối cùng tôi như chết đứng khi biết, vợ tôi và anh thầy giáo người Tây dạy tiếng Anh đã sống với nhau như vợ chồng suốt 10 năm nay.
Giờ tôi đã hiểu vì sao, hết 1 năm công tác như trong hợp đồng vợ tôi lại không về. Hóa ra cô ấy nặng tình nặng nghĩa với thầy giáo cùng trường và không muốn chia tay với anh ta. Hết lần này đến lần khác, cô ấy lấy lý do vì yêu trường, yêu lớp vì “quy định bắt buộc em phải ở lại trên đó. Anh yên tâm hết năm nay em sẽ về với bố con anh”. Thế rồi cứ năm này qua năm khác cho tới khi hết 10 năm, cô ấy mới về với bố con tôi.
Nghĩ cảnh gà trống nuôi con đã cực, nghĩ tới vợ lăng loàn ngoại tình với Tây tôi còn nhục nhã hơn. Chỉ vì không vượt qua được ham muốn của bản thân mà cô ấy sẵn sàng cắm sừng tôi. Còn tôi cứ như một ông chồng khờ khạo, chỉ biết đi làm kiếm tiền cắm đầu nuôi con. Nghĩ cô ấy vất vả, tôi thương lắm, tôi dành hết thời gian thay vợ chăm con học hành nên người. Tới nay con gái tôi đã 18 tuổi, còn con trai tôi cũng được 15 tuổi.
Tôi còn ngu ngốc hơn khi sợ vợ thiếu hơi ấm chồng mà cứ mỗi tháng tôi lại dành một khoản tiền, chuẩn bị đồ ăn mang lên thăm vợ. Cái cơ bản cũng là muốn gửi con cho bà để lên hâm nóng tình cảm vợ chồng. Phần vì nhớ, vì muốn bù đắp cho cô ấy.
Nhưng tôi đâu biết, hóa ra tất cả chỉ là sự giả dối. Vợ nói, nhớ tôi nên bao đêm cô ấy mơ thấy tôi và nhớ cảnh vợ chồng bên nhau. Điều đó khiến tôi vui mừng biết bao nhiêu. Nhưng có điều cô ấy chỉ cho tôi ở được hai hôm, xong viện cớ quy định này nọ để đuổi tôi về rồi sống cùng trai lạ. Tôi đã ngu ngốc tin vào lời người đàn bà xấu xa đó. Để rồi khi tôi về họ lại ôm nhau cười chế nhạo ông chồng ngu ngốc như tôi.
Khi chuyện vỡ lở, vợ tôi không chút xấu hổ, cô ấy vẫn thản nhiên sống trong nhà của tôi như chưa có chuyện gì. Thậm chí cô ta còn hẹn hò với anh chồng hờ kia cùng nhau ra nhà nghỉ hú hí. Còn bố mẹ tôi thì nhất quyết đuổi cô ta ra khỏi nhà, đánh chửi không thương tiếc. Tuy nhiên tôi vẫn một mực bảo vệ cô ấy vì các con của chúng tôi.
Tuy nhiên, khi các con tôi biết chuyện về mẹ nó, cả hai đứa không những không tha thứ mà chúng con tuyên bố “chúng con không muốn ở bên một người mẹ như thế, bố đuổi bà ấy đi đi”. Có lẽ chúng đã đủ nhận thức để hiểu được rằng đâu là luân thường là đạo lý làm người. 
Mặc cho cô ấy khóc lóc quỳ xin nhưng hai đứa con tôi nhất quyết không đồng ý, chúng còn to tiếng khi nói rằng "chúng tôi đã quen không có bà bên cạnh, nếu có người mẹ như bà, chúng tôi thà không có còn hơn. Trong khi bố vất vả nuôi chúng tôi ăn học thì bà ở đâu, làm gì?".
Cô ấy cầu xin tôi, nhưng có lẽ giờ tôi cũng không thể quyết định được gì. Chắc có lẽ duyên phận của chúng tôi chỉ đến đấy. Giờ tôi chỉ còn lại một cảm giác đau lòng, đầu óc trống rỗng...
[Đọc Truyện Này...]


ĐÀN ÔNG VÀ XE



Đàn ông không có xe cũng như đàn ông không có chim. Xe ở đây không nhất thiết là xe ô tô mà xe ở đây là xe gì cũng được, miễn là có thể cưỡi lên xe, xe có bánh xe và bánh xe có thể quay được.
***
Nhiều đàn ông nuôi chim để di dưỡng tính tình, hàng ngày cho chim ăn, cho chim tắm, thể hiện mình cũng biết chăm sóc một vật gì đó. Nuôi chim phong lưu thật là khí độ như thể của bậc đại gia vậy.
Có một câu nói không nổi tiếng lắm của một người cũng không nổi tiếng lắm (nên không kể ra ở đây) là:"Hãy cho tôi biết anh đi xe gì, tôi sẽ nói anh là người như thế nào".
Đàn ông không có xe cũng như đàn ông không có chim nghĩa là chẳng có gì để nâng niu, chẳng có gì để thông qua đó thể hiện khí độ đàn ông của mình.
Đàn ông hay bàn về xe cũng như đàn bà hay bàn về chuyện ăn kiêng. Đàn ông bàn nhiều về xe ô tô. Đàn ông vốn thích chơi ô tô từ bé và từ bé khi chơi ô tô hay hát: "Pí pò, pí po em tập lái ô tô, sau này em lớn em lái xe đón cô". Tiếng Việt quả là giàu đẹp, từ "cô" ở đây quả là nhiều nghĩa. Nhiều đàn ông lúc bé hát thế, lớn lên đã thực hiện được lời hứa của mình là mua xe để lái xe đón cô, thật là khí độ như thể của bậc đại gia vậy.
Và đàn ông nhiều khi được voi đòi Hai Bà Trưng, mua được Innova rồi thấy Lexus đi qua là xuýt xoa, mua được Lexus rồi thấy Roll Roy đi qua là ngấm nguýt. Trong lúc chờ mua Innova hay Lexus hay Roll Roy đàn ông bàn về xe, bàn trước cái đã, bàn không bao giờ thừa, bàn không ai đánh thuế.
Nếu không bàn về ô tô, đàn ông có thể bàn về xe máy. Bàn về xe máy đàn ông hay bàn về xe Vespa, thậm chí có đàn ông mua xe Vespa để đi, thật là khí độ như thể của bậc đại gia vậy. Xe Vespa không chỉ là xe Vespa mà đã được nâng lên thành một kiểu sống – life style.
Bàn hết về ô tô, xe máy đàn ông có thể bàn về thứ để cưỡi lên, nắm chặt tay lái và đạp. Dạo này xăng đắt, nhiều đàn ông tính chuyển sang đi xe đạp cho khoẻ người. Và trước khi mua xe đàn ông cũng phải tám với nhau nên mua xe gì, mấy tốc độ...
Khi có xe ô tô, đàn ông hay chăm sóc xe, sắm thêm đồ cho xe, như thể sắm đồ cho tình nhân vậy. Có đàn ông mê xe ô tô tới mức vợ mắng dỗi ra nằm ở xe ô tô. Có đàn ông mê xe đạp đến mức treo xe đạp ngay trên đầu giường. Mê xe máy vợ mắng không ra nằm trên xe máy được hay không treo xe máy trên đầu giường được thì đàn ông chuyển sang sắm xe máy thật nhiều, để đầy nhà.
Đàn ông mê xe
Đàn ông có nhiều xe, như thể đàn ông có nhiều chim. Nghĩa là được mọi người trầm trồ kính nể. Tuy nhiên đàn ông cũng cần phải biết là nhiều xe cũng chưa phải là tốt vì vận bĩ hai xe đành bỏ phí mà gặp thời một tốt cũng thành công. Khái niệm thành công ở đời không nhất thiết ở chỗ nhiều xe hay ít xe.
Xe không phải là đồ xa xỉ, xe là phương tiện di chuyển nhưng xe là mục đích sống của nhiều đàn ông. Tiểu sử của nhiều đàn ông có thể tóm tắt là sinh ra, lớn lên, đi học, đi làm, lấy vợ, sinh con, mua xe, già đi rồi chết.
Tóm lại nói chuyện về đàn ông và xe có thể nói cả ngày như đàn ông nói chuyện về xe.
[Đọc Truyện Này...]


THỨ 6, CẢNH PHỤC VÀ EM. . .



Đây là câu chuyện về cuộc đời, về tình yêu của hai con người có thật. Họ mất nhau vì buông tay nhau quá sớm, tình yêu cuối cùng bị vùi dập bởi sự sắp đặt của số phận và những tham vọng của con người. Tình yêu không có lỗi...
***
Cuốn nhât ký nhạt nhòa nước mắt. Tấm hình người thanh niên mặc cảnh phục ôm eo chị, như đang cười với chị.
Người yêu chị là công an.

Anh thích học cảnh sát nhưng thi năm thứ hai mới đi học được. Anh thi thiếu nửa điểm, đành phải học hệ trung cấp. Chị đi học trước anh một năm.
Ngày anh nhập trường, chị dẫn anh đi. Có người không biết còn hỏi " Chị gái dẫn em trai đi nhập trường à ?" làm chị tức nổ mắt, không làm gì được người ta, quay sang lườm anh...Anh cười hiền, luôn nhường nhịn chị. Vậy là trong hai năm tới, họ được ở gần nhau.
Chị san sẻ niềm vui với anh ngày đầu tiên bước chân vào trường, khi anh kêu khó chịu bởi lần đầu tiên khoác lên người bộ cảnh phục vừa lạ, lại vừa gần gũi thân quen. Chị lo lắng khi anh kêu ngứa ngáy vì tắm bể nước tập thể không quen, ăn cơm nhà ăn lạ miệng, chị lại phải mua thuốc, mua muối đến cho anh.
Học viên mới nhập trường bị cấm trại 1 tháng, chị cũng không được thoải mái vào thăm anh, nên ngày đầu tiên được "sổ lồng", anh tức tốc đến khu kí túc xá gặp chị. Bác anh gọi điện bảo đến chơi, anh nói dối "Cháu phải ở lại trường tập điều lệnh ạ". Anh gãi đầu gãi tai, lóng ngóng, vụng về, chị thấy vừa thương vừa buồn cười. Sau này, khi "ra mắt" bạn bè cùng phòng anh, các bạn trêu "Cuối tuần nào nó cũng đi tập điều lệnh bên trường báo chí thì phải..." làm chị thẹn đỏ mặt.
Chiều thứ 6 mỗi tuần là khoảng thời gian mong đợi nhất, đến lúc đó, họ mới có thể nắm tay đi bên nhau như những đôi tình nhân bình thường khác. Nhiều khi nhớ anh không chịu được, chị lại bắt xe bus sang trường anh, ngồi phòng chờ đủ nhìn mặt anh cho đỡ nhớ rồi lại phải đứng lên ra về vì hết giờ vào thăm. 
Năm đầu tiên anh học ở Thanh Xuân, năm thứ 2 chuyển lên Sóc Sơn. Những tuần anh không được ra ngoài, chị vẫn đi đi về về giữa hai tuyến bus để thăm anh. Đến nỗi bác tài tuyến bus 56 nhìn thấy chị bước lên xe thì không hỏi vé.
Cứ như thế, họ chia sớt cho nhau cả tuổi thanh xuân...
Hai năm trôi qua nhanh như một giấc mơ, nhanh đến nỗi chị chưa kịp nhìn lại những gì đã xảy ra. Anh đã tính rất nhiều đến tương lai của hai người..
***
Anh trở về Hà Nội sau ba tháng thực tập ở tỉnh. Chị rớt nước mắt nhìn anh gầy rộc đi, chân tay đầy sẹo vì ngã trong những lần cùng đồng đội truy quét tội phạm ma túy. Chị trằn trọc không ngủ được, thương anh ngày đầu tiên thực tập, một mình vứt cả xe máy lao vào ôm đối tượng buôn ma túy, cả người cả đối tượng lăn xuống hố, xây xước hết mặt mày mà anh vẫn cố giấu.
Yêu chị chân thành bao nhiêu thì anh cũng nhiệt thành với nghề bấy nhiêu. Nhớ những lúc ngồi trong lòng anh, anh chỉ bảo " Trái tim anh một nửa dành cho em, một nửa là của nghành". Chị nũng nịu, đòi anh chia cho chị bảy phần thì mới chịu...
Anh được nhận về công tác tại PC 47 của công an tỉnh. Anh muốn chị về thành phố cùng anh, nhưng những bài viết, những mảnh đời, những chuyến đi đã níu chân chị, muốn chị trụ lại đất Thủ đô này. Hai người họ vì thế mà bắt đầu cãi nhau. Tính chị ương bướng, yêu anh nhiều lắm những lại không chịu nhường nhịn. Những trận cãi nhau xảy ra thường xuyên hơn. Chiều nay cũng vậy, họ mới cãi nhau.
Chị bắt đầu sợ những chiều thứ 6,chị phải dối diện với hai ngày cuối tuần không có anh. Những buổi chiều hò hẹn họ xuất hiện cùng nhau bắt đầu thưa dần rồi vắng bóng hẳn. 
Tình yêu bắt đầu chơi vơi trước sự sắp đặt của số phận và những tham vọng của con người...
***
Ngày anh về quê, chị đã không đến tiễn. Chiếc ba- lô màu xanh chỉ có mấy bộ quần áo mà sao nặng trĩu trên tay. Xe lăn bánh, chị cùng Hà Nội phồn hoa ở lại sau lưng anh.
Anh nhận công tác, chị bước vào năm cuối. Bận rộn. Những cuộc trò chuyện giữa họ cứ thưa dần. Quan hệ giữa anh với một cô sinh viên học đại học ở tỉnh nhà đến tai chị. Nghe nói cô ta học sau anh chị 2 khóa ở trường phổ thông.
Tối. Chị nhận được một cuộc điện thoại. Đầu dây bên kia cất giọng lanh lảnh " Chị có phải là Mai không ?" – "Vâng, xin hỏi...cô là ai" ? – "Tôi là người yêu mới của anh Thuận, anh ấy đang ở chỗ tôi, từ giờ chị đừng làm phiền nữa...". Cuộc trò chuyện hết sức ngắn gọn. Đêm đó mưa, chị đứng trên tầng 5 khu kí túc xá, nước mưa sao mà mặn chát...
Chị không hỏi han. Anh cũng không một lời giải thích...
Kỳ thực tập cuối cùng như cơn lốc cuốn phăng chị đi, không cho chị có cơ hội ngoi lên mà nhìn lại mình nữa. Trời không phụ lòng người, ngày ra trường, chị được một tòa soạn báo nhận về làm việc luôn. Vậy là ước mơ bám trụ lại đất Hà thành cuối cùng chị cũng thực hiện được.
Những chuyến đi, những đêm thức trắng viết bài, những mối quan hệ mới khiến chị không còn nghĩ nhiều đến người xưa. Nhưng 2 năm trôi qua, anh vẫn là phần quan trọng nhất nằm sâu trong tim chị. 25 tuổi, chị vẫn đi về một mình. Chị cười, nụ cười phảng phất nét buồn.
Trong chiếc ví nhỏ xinh, không ai biết ngoài tấm hình chị hồi lớp 12, áo trắng tinh khôi, tóc dài xõa ngang lưng, còn có một tấm hình nhỏ bị úp mặt vào trong, anh mặc cảnh phục đang ôm eo chị, cười rạng rỡ. Chị sợ nhìn thấy nó, anh đẹp nhất trong bộ cảnh phục.
***
Chị nhận được điện thoại của Minh – bạn cùng phòng anh ngày trước. Minh hỏi chị có về dự lễ truy điệu anh vào chiều ngày mai không ?

Lần này, chị không khóc. Đôi mắt u buồn ẩn dưới vành khăn tang nhìn di ảnh anh. Anh vẫn đẹp đẽ như ngày nào, vẫn đôi mắt mà chị không lẫn vào đâu được. Đôi mắt ấy ngày xưa vẫn âu yếm nhìn chị, hôm qua còn cười với đồng đội, giờ nó đã nằm sâu dưới lòng đất lạnh. Anh bị một chiếc xe khác đâm vào trong đêm truy bắt tội phạm ma túy... 
Chị gặp cô gái ấy. Cô gái cách đây 2 năm gọi điện cho chị trong một tối trời mưa. Cô gái tên Ngọc đưa chị một cuốn nhật ký...
"Hôm nay thứ 6 ngày 13...
Chiếc ba lô trên tay anh sao mà nặng trĩu, vậy là em không ra tiễn anh. Hai năm như gió thoảng qua. Anh muốn em về thành phố,với khả năng của anh, anh có thể lo việc cho em, để chúng mình được ở cạnh nhau. Nhưng những cung đường của đất nước, những chuyến đi đã hút hồn người yêu của anh, khiến cho em yêu chúng hơn cả anh rồi.
Anh biết phải làm sao đây ? Khi bố mẹ chỉ có mình anh, anh cần phải ở gần nhà, em cũng biết điều đó mà, phải không ? Nhưng người yêu anh đúng là "con gái báo chí" chính gốc. Em mạnh mẽ, quyết liệt muốn ở lại thành phố tự thân vận động khiến anh không thể nào thuyết phục nổi. 
Anh hình dung ra sau này, khi chúng mình về một nhà với nhau, nửa đêm có án, anh phải đi, bài viết mà em theo đuổi chỉ có thể thực hiện được vào ban đêm, nửa đêm em cũng đi. Vậy ai sẽ là người ôm con chúng ta ngủ, ai sẽ là người chờ anh về ?...Anh có ích kỷ quá không em ? Anh yêu em, nhưng anh yêu cả màu cảnh phục như yêu em vậy, anh không thể từ bỏ...
Thứ 6, ngày....
Từ khi nào, anh đã không mong chờ đến chiều ngày thứ 6, bởi đến thời điểm đó, ngày mai anh sẽ không còn được gặp em.
Anh đã nhờ Ngọc gọi điện cho em. Ngọc là cô gái rất tốt, anh biết tình cảm của cô ấy, nhưng anh làm sao có thể phản bội tình yêu 5 năm giữa anh và em? Thôi thì chỉ còn cách này. Anh không mong em tha thứ, nhưng anh thà mang tiếng phản bội người anh yêu còn hơn là để đến một ngày em không chịu nổi xa cách mà nói lời chia tay trước. Anh sẽ không chịu đựng nổi. 
Em yêu, tha thứ..." 
Trong chiếc ví loang lổ thấm máu của anh, ngoài chiếc thẻ nghành, chứng minh thư, người ta còn tìm thấy hai bức hình được đặt quay mặt vào với nhau, có một bức hình nhỏ, cô gái mặc áo trắng, tóc xõa ngang lưng, chị của ngày ấy mỉm cười thật hiền. Chợt nhớ, có lần anh nói với chị "Anh có thể đánh mất nhiều thứ, vứt bỏ nhiều thứ nhưng bức hình thì anh luôn mang theo, để lúc nào em cũng ở bên anh...".
Lòng chị quặn thắt ,mưa, nước mắt làm ướt nhòe thêm trang nhật ký của anh." Em ích kỷ quá, Thuận ơi..."
Trở lại Hà Nội, bạn bè ai cũng bảo chị gầy rộc đi. Có người không biết còn khen chị gầy đi trông xinh hơn. Họ đâu biết rằng, chị đã để mất một thứ quan trọng nhất trong cuộc đời. Đêm Hà Nội lấp lánh sắc màu,đèn đường soi tỏ mặt đường bóng láng. Ngọn đèn nào dành cho chị khi bên đời không có anh ?
Chiều nay, xin cơ quan cho nghỉ một ngày, chị về lại T38...
Hà Nội, thứ 6, 30/9
[Đọc Truyện Này...]


ĂN SÁNG LÚC NĂM GIỜ




ĂN SÁNG LÚC NĂM GIỜ

- Vy này?
- Dạ? – Hạ Vy dừng ăn, nhìn tôi chăm chú.
- Tại sao lại thích anh?

***
"Mùa này hoa phượng vỹ trước công ty anh nở nhiều lắm, tan làm về sớm thì nhớ ngắt cho em một chùm".
...
Tôi bắt đầu ngày mới của mình bằng việc mở máy tính lên, nhập số liệu một cách vô thức mà chẳng hiểu mình làm nó vì bản thân muốn vậy hay vì đồng lương cuối tháng. Anh Thư bước qua chỗ tôi, trên tay là đống đồ ăn sáng và cà phê. Cô đặt một ly loại không đá không đường lên bàn tôi, nháy mắt:
- Anh lại ở phòng làm việc cả đêm qua à? Em nghĩ anh nên ra ngoài kia hít thở một chút đi, cho biết xã hội nó to nhỏ thế nào.
Tôi bật cười trước câu châm chọc của cô bé, cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm đắng ngắt. Không biết có phải do bị đánh thức vị giác đột ngột mà tôi thấy tỉnh hẳn ra – dù tối qua ngủ chưa đến một tiếng và hai tay còn mỏi nhừ vì đánh máy. Tôi đứng dậy, bước ra khỏi phòng để tiến đến tường kính, nơi có thể nhìn thấy bức tường cũ kĩ bắt đầu có rêu phong trước mặt và xe cộ đang len qua con hẻm nhỏ phía dưới. Cây phượng vĩ cạnh đấy hoa không nhiều như năm ngoái, nhưng bị mấy cơn gió to nhỏ ghé qua làm cho những cánh đỏ tươi tung tỏa khắp nơi.
Nhấp thêm một ngụm cà phê nữa, tôi bất giác thở dài. Thế là Nguyên ra đi vĩnh viễn khỏi cuộc đời tôi cũng đã được ba năm.
tình yêu đã qua
Tôi nhớ cũng ngày này năm ấy, em gọi điện nói sẽ mua đồ ăn sáng cho tôi sau khi vòng vèo thêm mấy con phố hít gió buổi sáng. Trong điện thoại, ngoài tiếng em trong trẻo còn có tiếng gió vi vu thổi và tiếng bước chân đều đều. Nguyên là con người của năng động, em thường kết hợp việc đi làm buổi sáng và chạy bộ cho "giãn gân, giãn cốt". Lúc tôi mỉm cười nhắc em qua đường phải cẩn thận thì có tiếng chói tai của phanh xe gỉ sét lâu ngày rít lên. Một tiếng "bộp" rất mạnh vang lên chứng tỏ điện thoại đã văng đi xa. Tôi thấy tim mình như không còn là của mình nữa.
Lúc ấy đang là mùa hè. Cây phượng trước công ty tán đã đỏ cả một vùng trời. Nhiều sáng đi làm tôi cứ nhìn trân trân vào màu đỏ kia, không thể nào dứt mắt ra được.
"Mùa này hoa phượng vỹ trước công ty anh nở nhiều lắm, tan làm về sớm thì nhớ ngắt cho em một chùm..."
Nguyên ra đi khá nhẹ nhàng, vì cú đập vào đầu làm em chết não hoàn toàn. Một con người năng động như em phải nằm yên một chỗ không biết gì thật là nghiệt ngã. Thế nên chỉ một tuần sau khi tai nạn xảy ra, gia đình quyết định tháo bình oxi để đưa em về với cõi vĩnh hằng.
Từ ngày em mất, tôi bỏ luôn thói quen ăn sáng, bởi ý nghĩ vì một bữa ăn của mình mà ai đó phải ngã xuống khiến tôi không chịu nổi. Thế nên cà phê đều đều mỗi sáng thay đồ ăn, mà phải là loại đắng ngắt khiến người không quen uống nhăn mặt, chỉ để chẳng ai giành cà phê với tôi cả, thế thôi.
***
Hạ Vy xuất hiện lần đầu ở cửa công ty khi tôi đang lôi bịch nilon đựng đống ly cà phê rỗng của mình đi thanh lý. Đáng lẽ tôi đã bỏ qua cô, nếu không bị màu đỏ chói của chiếc áo khoác kia gây chú ý. Cô với chồng giấy và màu vẽ khệ nệ trên tay vẫn tìm cách níu áo tôi lại để hỏi xem phòng thiết kế ở chỗ nào. Tôi cười, nói chờ một chút tôi sẽ dẫn cô đến tận nơi. Hạ Vy quan sát tôi trong giây lát rồi bất giác đứng lùi sang một bên, chẳng biết đang nghĩ gì. Lúc tôi quay trở lại thì cô bé đã biến mất. Cuối buổi chiều hôm ấy tôi nghe ban giám đốc thông báo phòng thiết kế của mình có thêm thành viên mới. Hạ Vy lại xuất hiện trước phòng để chào hỏi. Ánh mắt cô lướt qua tôi vừa e dè vừa ngại ngùng.
Mãi sau này, trong một lần cà phê hai người khi đã trở thành nhân viên chính thức của công ty, cô bé mới nói cho tôi biết rằng đã bị vẻ già nua bởi râu ria mấy ngày chưa tỉa và giọng nói khàn khàn vì nốc cà phê đá quá nhiều của tôi hôm đó doạ cho sợ. Tôi vỗ trán, nhận ra hồi ấy mới qua ngày giỗ của Nguyên mấy hôm. Mà thường cái tuần có giỗ của em, tôi không ra khỏi phòng làm việc là mấy. Tôi sợ cái cảnh hỗn độn nơi đường phố và chốn đông người gợi thêm nhiều kí ức đau thương về em.
Hạ Vy thấy tôi không nói gì thì chỉ trầm ngâm hút nước ép dứa, đôi mắt nhìn đầy hiếu kì nhưng không dám lên tiếng.
Con gái làm thiết kế không nhiều. Bằng chứng là ở phòng tôi, ngoài Anh Thư đã lấy chồng được nửa năm ra thì chỉ còn lại Hạ Vy là đoá hoa chưa có chủ. Thế nên từ ngày cô xuất hiện, bọn con trai trong phòng ăn mặc chỉn chu và bỏ hẳn thói quen nói mấy chuyện bậy bạ không cần thiết. Hạ Vy biết mình là tâm điểm của sự chú ý trong phòng nhưng vẫn giữ nguyên thái độ và cách ăn mặc toát lên vẻ dè dặt như ngày đầu đi làm. Cô thường đóng bộ trong những chiếc áo choàng dài màu đỏ chói có mũ để che đầu tóc vào những ngày đông hoặc áo thun khoẻ khoắn đi kèm jean ngố vào những ngày hè. Công ty thiết kế không có mấy quy định về ăn mặc nên cứ nhìn qua những phòng khác mới thấy Hạ Vy giản dị đến mức nào. Có lẽ vì thế mà cô được săn đón nhiều hơn cả, bởi vẻ thờ ơ với thời trang và khó bị tác động bởi những yếu tố bên ngoài.
- Con mồi khó săn đuổi đây – Hiếu nói với tôi khi thấy Hạ Vy lướt qua cửa công ty. Cô thường không nhận ra một nửa tá nhân viên nam sáng nào cũng ngồi ở quán cà phê đối diện này, dành cho cô ánh mắt dò xét xen lẫn chờ mong.
- Cứ thử xem thế nào.
Tôi nhấp ngụm cà phê, cảm nhận vị chua chua nơi đầu lưỡi do đường mang lại. Dạo gần đây tôi đã thêm ít vị ngọt vào cà phê, chẳng hiểu tại sao.
- Ai cũng thử hết rồi, chỉ có ông thôi đấy.
- Tôi á, tôi làm sao?
- Cất tình yêu cũ sang một bên và tìm cho mình tình yêu mới đi. Cả phòng chúng ta và gần nửa công ty, ai cũng biết Hạ Vy để ý ông mà không nói ra.
- Thế sao?
Tôi thấy giọng mình thờ ơ, đồng thời vành môi cong lên thành nụ cười vừa mỉa mai vừa giễu cợt. Tôi đoán vẻ mặt lúc này của mình rất đáng để Hiếu đấm cho một cái, nhưng vì không làm thế được nên cậu ta chỉ bực bội bỏ đi.
***
Giám đốc tham công tiếc việc nhận thêm một dự án mới ở miền nam mặc dù dự án đang làm chưa được quá nửa. Áp lực lên phòng thiết kế khiến ai cũng nói ít, ăn ít, chỉ có đôi mắt cứ mở một cách đờ đẫn vì thiếu ngủ. Tôi vì công việc bận rộn lần này mà ngày nào cũng "đốt" hết nửa tá cà phê thay vì gói ngựa trắng bởi trong phòng không cho phép hút thuốc. Đến cuối ngày thì thấy bụng chộn rộn, quặn đau tưởng chừng sắp xuất huyết dạ dày đến nơi. Lúc tôi bước ra khỏi quầy tự pha đồ uống với vẻ mặt nhăn nhó, Hạ Vy giật lấy ly nước trên tay tôi.
- Chỉ là nước lọc thôi – tôi nói khi thấy cô mở nắp kiểm tra. Hạ Vy đổ nước về chỗ cũ rồi tiện tay ném luôn ly rỗng. Cô chìa cho tôi cái ly trên tay mình, nói vỏn vẹn mấy chữ:
- Sữa bao tử.
Nhờ ly sữa của Hạ Vy mà tôi không còn phải nhăn nhó suốt buổi làm việc còn lại, khiến cho anh em trong phòng dễ thở hơn rất nhiều. Công việc tổng kết cuối ngày xong được hai phần ba, cả đám đề nghị đi ăn mừng. Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng trở về với bàn làm việc, lơ đãng ngắm những chùm hoa phượng đỏ bên ngoài cửa kính. Hôm nay là ngày giỗ Nguyên.
Lúc ngẩng lên khỏi báo cáo tháng, tôi nhận ra bàn làm việc chếch phía bên phải của mình cũng đang còn người làm việc. Chiếc áo thun màu kem của Hạ Vy sáng lên dưới ánh đèn hắt ra từ màn hình vi tính. Tôi với tay bật công tắc sau lưng mình. Hạ Vy khẽ nhăn mặt vì chói mắt.
- Sao không về?
- Thế còn anh?
Tôi nhìn đồng hồ chỉ bốn rưỡi sáng, chẳng hiểu tại sao Hạ Vy ngồi cùng phòng làm việc suốt cả đêm mà tôi lại không nhận ra. Nhìn dáng vẻ bơ phờ và đáng thương của cô khi co người lại trên ghế, tôi bất giác đề nghị.
- Muốn đi ăn chút gì không?
Ăn sáng lúc năm giờ đúng là một lời đề nghị bất thường, nhất là đối với kẻ bốn năm nay không còn giữ thói quen ăn sáng như tôi. Nhưng Hạ Vy không thắc mắc, chỉ chăm chú đi theo.
Tôi đi trước, Hạ Vy đi sau, phần vì cô bé không biết đường, phần vì có đi cùng cũng chẳng biết nói câu gì. Tôi thì không quen giao tiếp lắm nên cũng mặc như thế, chỉ thỉnh thoảng quay ra sau để biết chắc áo choàng đỏ vẫn đang đi theo mình.
Quán bán cả đêm đến gần sáng cũng đã vãn khách, chỉ còn sót lại vài người mới kết thúc ca làm oái oăm lúc năm giờ của xí nghiệp cách đây nửa cây số. Tôi chọn bàn gần chỗ quầy bán theo thói quen những ngày xưa cũ để cảm nhận hơi nước lèo bốc nghi ngút. Hạ Vy ngồi xuống đối diện, tự động chuẩn bị sẵn hai đôi đũa rồi gọi hai tô phở.
Tôi giật mình, ngây người nhìn cô.
- Ở đây không có cà phê. – Hạ Vy cười rất tươi – Anh ăn sáng một bữa thì chết ai đâu nào.
Tôi nhìn cô trong giây lát rồi bỗng cười, chẳng hiểu mình đang vui hay buồn. Thật kì lạ là câu nói của Hạ Vy không làm tổn thương bản thân như tôi vẫn tưởng. Có lẽ vì dáng vẻ vô tư khi nói cho biết cô không cố ý khơi lại nỗi đau trong lòng tôi, và nụ cười sáng bừng trên gương mặt thiếu ngủ kia khiến tôi tạm quên đi nỗi buồn trong lòng.
Hai tô phở còn bốc khói nghi ngút được mang ra. Tôi đón lấy cây đũa mà Hạ Vy đưa cho mình, vừa gắp phở lên lại hạ xuống.
- Vy này?
- Dạ? – Hạ Vy dừng ăn, nhìn tôi chăm chú.
- Tại sao lại thích anh?
Người ta nói có rất nhiều lý do để chia tay, nhưng thích một ai đó thì chỉ đơn thuần là thích thôi. Tôi hỏi câu đó rõ ràng đã đẩy cô vào tình huống khó xử. Biết trước là như thế, nhưng tôi vẫn không ngăn nổi mình hỏi. Có lẽ do những vấn vương trong lòng cứ ngày một lớn dần lên, phình ra như quả bong bóng. Nếu tôi không giải quyết dần dần thì chẳng mấy chốc sẽ bị "nổ" lúc nào không hay.
Hạ Vy ăn không mấy ngon miệng, chẳng hiểu do ăn sáng lúc năm giờ hay vì bị câu hỏi của tôi làm cho tâm trạng bất an. Vậy mà lần đầu tiên trong suốt gần bốn năm, tôi ăn sáng ngon lành đến như thế. Cảm giác như chút vướng mắc trong lòng cuối cùng cũng đã được bản thân can đảm gỡ ra.
Lúc từ quán ăn trở về công ty, tôi lại đi trước vì nghĩ Hạ Vy sẽ cảm thấy khó xử khi đi cùng. Thế nhưng nửa đường quay lại, dáng cô trong chiếc áo choàng màu đỏ quen thuộc đã biến mất.
***
Công việc vẫn bận rộn như thế, mãi đến lúc hoa phượng đã tàn thì việc mới vãn đi chút ít. Tôi xem lại bản tổng hợp công việc rồi đếm số người trong phòng để chuẩn bị chia lương, nhận ra phòng thiết kế hôm nay thiếu đi một người.
Giám đốc nói rằng Hạ Vy đã trở về chi nhánh miền nam sau khi kết thúc dự án. Mới đầu cô chuyển qua đây vì công ty bên ấy sợ thiếu nhân sự, việc xong rồi thì rút về.
Tôi nghe lời giải thích, cảm thấy tim không còn là của mình nữa.
***
Anh Thư không đặt cà phê lên bàn như mọi khi mà nhắn tin dặn tôi ra sảnh lấy. Lúc tôi bước xuống, cô đưa cho tôi ly cà phê đen đặc kèm tờ giấy note dạ quang dán trên nắp.
- Hạ Vy mới kết thúc việc tối qua thôi, giờ chắc còn đang dọn đồ đạc trước khi về. Nếu anh có chút để tâm thì... – Anh Thư đưa mắt về phía tờ giấy – địa chỉ đó.
Một trưởng phòng thiết kế với dáng vẻ bụi bặm cũ kĩ và lối làm việc không giống ai nhưng rất chuyên cần cuối cùng cũng đã xin nghỉ một ngày. Có lẽ Hạ Vy tiết kiệm tối đa tiền thuê phòng nên chọn ở chỗ hẻo lánh khiến tôi phải vòng vèo mấy con hẻm mới tìm ra. Lúc tôi đến nơi, dáng cô nhỏ nhắn trong chiếc áo choàng đỏ đang loay hoay khoá cửa phòng nơi ban công lầu hai.
Tôi cứ đứng như thế, mãi không lên tiếng được. Giằng xé trong lòng khiến tôi cảm thấy bất lực, muốn gọi tên Hạ Vy mà không thể. Bất giác tôi nhìn sang bên, thấy cánh hoa phượng đã gần tàn đậu trên vai áo mình từ lúc nào. Cánh hoa mong manh màu đỏ chói. Có lẽ nó vướng vào lúc tôi chạy ra khỏi công ty, và cứ nằm nguyên như thế suốt chặng đường đến đây. Tôi định đưa tay lên nhặt lấy cánh hoa thì cơn gió mạnh thổi qua, cuốn bay mất.
Hạ Vy xuất hiện trước mắt tôi, trên tay là túi xách chuẩn bị cho chuyến đi dài. Em khẽ nghiêng đầu, khuôn miệng chúm chím, cười mà như không cười. Khuôn mặt của em sáng bừng khi nắng phản chiếu vào chiếc áo khoác đỏ.
- Anh Minh?
- Hạ Vy!
Tôi ôm chầm lấy em vào lòng, không cắt nghĩa được cảm xúc lúc này của mình. Gió vẫn thổi đìu hiu, mang cánh phượng đỏ kia đi xa.
Mãi mãi.

[Đọc Truyện Này...]


Truyện Hay Nhất Mỗi Ngày, tiểu thuyết, ngôn tình hay. Những câu truyện ngắn hay nhất mỗi ngày cho bạn.

Song Nga. Powered by Blogger.
 

Blog Archive

Liên Hệ

http://songnga.com http://muare60s.com
Lên Đầu Trang Copyright © 2013 by Truyện Hay| Theme by Platinum Theme- Chỉnh Sửa Bởi Nga Nguyễn
Lên Trên