Ads



Hóa ra
....Gió lạnh,níu  mùa xuân , gường như xuân đã tắt ngúm đầy yếu ớt, hạ muốn đến và xuân cứ phải đi, khác gì chút lạnh lẽo còn dư tàn trong tôi,khác gì chúng ta lúc yếu đuối nhưng không thể tìm thấy điểm tựa tạm thời nào đó.
Mập mờ giữa thương và yêu, cũng chỉ vì mập mờ nên ta bất chợt nhận ra ta thật lẻ loi khi lòng dội về kí ức cũ, những hoen ố đã qua, những bất cập đầy sóng gió của cuộc sống,  rốt cuộc ai trong chúng ta là ‘kẻ đáng thương’? là ai ? là anh hay là em?.
Tôi cứ lo người ta bị tổn thương mà ra sức nói nhẹ, mà lắng nghe, nhưng mà sao không ai sợ ,tôi bị tổn thương vậy?.
Tóc xõa có thế túm buộc tùy ý, vết thương lòng thì không biết bó hay buộc đến bao giờ lành?.
Chiều về tôi chạy quanh quanh, nhưng chẳng tìm thấy nơi muốn tới, nó chẳng khác gì lúc tôi yếu ớt nhưng lục cả danh bạ, tôi chẳng buồn nhấn lấy một số nào để  gọi hay nhắn tin than thở, danh bạ dài, người thật đông, vậy mà chút tin tưởng, chút đời thường, chút ít ỏi của cõi lòng u ám ấy, không giám tin ai để sẻ chia, hóa ra cô độc nhất không phải là khi ta mất hết mọi thứ, mà là không thể tìm nổi một chi kỉ, không thể kể ai nghe nút thắt ngặt ngẽo trong tim, là không thể tìm nổi.
Thỉnh thoảng tôi hay mặc thật lòa xòa ra đường rồi mặc tóc quện gọn ngẽ cái mặn của nước mắt, tôi khóc nấc, bất giác vào lúc đó tôi nhận ra , hóa ra tôi cũng chỉ là một con người bình thường, cũng chẳng thể mạnh mẽ như tôi nghĩ, hóa ra chúng ta cũng vui chung một niềm vui, cũng đau cùng một nỗi đau, chỉ khác chúng ta chọn nó ở thời khắc nào,và ở đâu, rốt cuộc tôi cũgn yếu đuối, yếu đuối trong chính cuộc đời mình.
Có những khi, tôi vùi mìn h bên những ly rượu đắng ngắt, tham gia một cuộc chơi chẳng cần đến giờ, tôi cứ nghĩ mình sẽ tốt hơn giữa nhóm người chẳng thân thiết ấy, nhưng tôi sai, tôi chẳng thể say trong khi lòng còn đắng hơn rượu, tôi cười mà thấy mình bị lạc đâu đó, giữa những con người, những ánh mắt đầy cảm thông nhưng đậm nét hờ hững,
Rốt cuộc tôi không  say, không vui, mà thêm tỉnh để nhìn mình tổn thương tới mức nào.
Đến lúc này tôi mới hay, có một cách tổn thương còn đáng sợ hơn cả cô đơn, là bị tổn thương thật lâu.
Đến lúc này tôi mới nhận ra tôi đã sáng tác một ca khúc hay quá, một ca khúc ra riết mà người nghe không hiểu, dù đã cố gắng nuốt từng lời.
Tôi mang  mình đánh mất,mất đâu đó xa lắm và tự nhủ, lớn lên thôi đâu thể vì bị tạt nước mà chịu ướt chịu lạnh, phải nắm lấy cục xà  bông nhờ gáo nước ấy tắm táp, rồi mạnh mẽ đứng dậy.
Hóa ra sẽ chẳng thể đợi ai nâng tôi dậy được, nếu tôi cứ nằm lì ra đó, hóa ra là tôi phải đứng dậy, kiên cường sống tiếp...
_noname_



[Đọc Truyện Này...]








Vẫn qua đó thôi





Tôi cứ nghe đi nghe lại một bản nhạc, như thể đi qua đi lại một con đường mãi chưa chán,cảm xúc của tôi cứ mập mờ lúc thích đoạn trống, khi thích đoạn dạo nhạc, thì ra việc thích qua thích lại một điều gì đó thật khó tránh, như việc thích một ai đó nhiều lần mà vẫn thích.
Hóa ra đến lúc này tôi mới nhận ra có ba loại người, người tìm thấy nguời mình thích nhưng người mình thích lại chẳng thích mình.
 Loại người thứ hai thích người mình thích và người thích đó lại cũng thích lại đối phương.
Loại thứ 3 thao thao thích cô lập, họ yêu cái đơn lẻ, đúng ra họ yêu họ hơn việc được ai đó yêu.
Và tôi thuộc loại thứ 3 thì phải.
Tôi có tin vào tình yêu không?, có !,nhưng cái thế giới tôi thích vẫn là đơn điệu, đi là đi, thích là thích, mắc mớ quá tôi mệt, mà mệt thì tôi chả bao giờ thích.
Rồi tôi từng chứng kiến bao cảnh chia ly, người xa người, họ gặp nhau trên phố ánh mắt lạ hoắc hoặc lẩn tránh nhau,hoặc hỏi nhau ‘ sống tốt không’ thầm lặng.
Chia tay rồi, sống tốt hay không sống tốt có liên quan lắm sao >?
Có chăng cũng chỉ là cái hỷ hê của kẻ còn lại nếu biết đối phương bi lụy vì mình, hay thấy não nề, vì đối phương thiếu mình vẫn chẳng hề hấn gì.
Ai mà chẳng từng thề thốt chuyện xa lắm, nào là đắm chìm ở tương lai hạnh phúc, hay vạn vạn lời hướng đến yêu thương , rốt cuộc là yêu thương không thấy, mà tang thương thì nhiều.
Nhưng mà dù sao thì vẫn qua, làm gì có ai vì thiếu ai mà không sống được đâu.

 _noname_
[Đọc Truyện Này...]


0 NHật Kí Tuổi 20



            
                       
                                                                                                                                                                                                         NHẬT KÍ TUỔI 20

                 _TÔI…một cô gái 20.à không đúng hơn là tôi bị 20 tuổi rồi,20 nhưng tôi chưa hề có gì, đẹp hẳn tôi không chưa hề tự hào về nó.Tài tôi  lại càng  nhăn nhó để diễn tả về nó vì tôi quá tệ so với ‘chúng nó’ theo  nguyên văn mẹ tôi nói.
Làm gì mà cả bữa cơm nấu xong mà người ăn phải niềm nở giả vờ ‘khen’, có mấy bộ quần áo giặt tôi cũng nào cho nó sạch sẽ.
_Vụng về, ngố,dở hơi ngoại trừ khả năng ăn nói ra là tất cả những gì diễn tả về tôi.



Dời tuổi 18 tôi chọn cho mình con đường cà phê để đam mê dù tôi hiểu mình rất không khéo tay,nhưng cái hăm hở trong tôi nào  tôi ở nhà hay theo đuổi con
đại học..
..Sau hơn 2 năm trôi qua tôi đã có chút thành quả dù nó

 Chẳng to tát lắm…nhưng có lẽ nó đủ làm tôi trọn vẹn một chút

-Một quãng đường tôi cười, khóc với đêm.Có lẽ với những ai đang tuổi 20
Tôi còn nhỏ  bé, thế nhưng tôi nghĩ mình hơn rất nhiều người ở tuổi tôi lắm
…..bở I vì tôi không dựa gia đình để long lanh nữa, tôi không nói có dựa dẫm là không tốt.
Chỉ là dựa nhẹ thôi để khi bạn ngã  chẳng đau tuột cùng.Tôi cũng không còn nghe mẹ tôi hát cải lương mỗi khi nấu  ăn hay đại loại như việc nhà nữa.
Một thành quả nhỏ đáng để khen một câu phải không?.Còn các cậu đã và đang như thế nào ?hãy tự cho mình 5 s để trả lời nhé.
_Hôm nay cơn mưa dào làm tôi ướt sũng trên đường từ cửa hàng về, tôi nghe đâu đó tiếng ồn ào của người mẹ nói con
, tôi bất chợt cười trừ nhủ với lòng ,”may quá tôi qua rồi”
…mưa lại nhạt nhòa hơn như rửa trôi cái nóng của hà nội, rửa trôi cái bận rộn của phố phường ..mưa rửa luôn cả cái nhọc, cái bộn bề của tuổi 20
i
          _tuổi 20 bạn đã có gì và làm gì để là cái tuổi 20.Hãy suy nghĩ và cho tớ lời bình sớm nhất nhé
_noname_                                                                                                            
[Đọc Truyện Này...]


0 XUẤT HIỆN VÀ BIẾN MẤT



Vì ước mơ ở phía đó, phải không Thuyên?
***
Lớp mười. Tôi được xếp ngồi cạnh một tên con trai có đôi lông mày rậm như hai con sâu róm vắt ngang qua khuôn mặt, mắt lúc nào cũng ướt rượt, lông mi thì dài và cong, đẹp một vẻ nữ tính đến độ làm mủi lòng mấy đứa con gái. "Thôi rồi, một thằng nhóc đa tình nữa đây!". Tôi cố nín cười khi thấy cậu ta lần đầu tiên, nghĩ thầm trong bụng. Đúng như dự đoán – Thuyên – tên cậu ấy – nhút nhát đến lạ lùng. Nghe đâu cậu ấy mới từ xa chuyển về. Ngồi cạnh nhau gần hai tuần, cậu mới bắt chuyện với tôi câu đầu tiên. Hình như lần đó cậu ấy mượn cục tẩy.
xuat-hien-va-bien-mat
Đó quả thật là một kẻ quái đản. Luôn cầm một cây bút chì, cậu ta thường hay ngồi phác thảo lung tung trong những giờ làm bài tập. Có đôi ba bận tôi liếc sang, không giấu được vẻ tò mò, thì thào hỏi "Cậu vẽ cái gì đấy!" Thuyên dịch tay cho tôi xem những đường nét hoa văn và hình thù lạ lùng trên giấy. "Vẽ những suy nghĩ". "Thế à?!" Tôi lại thì thào, rồi quay lên. Câu trả lời của Thuyên ám ảnh tôi suốt buổi.
Cậu ấy gọt bút chì bằng con dao rọc giấy màu vàng hay để trong hộc bàn. Tôi nhìn, dâng lên một cảm giác phấn khích lạ lùng. Những mảng gỗ bay ra, để lại những đường dao đi ngọt sắc. Đầu bút chì nhọn hoắt, cạnh gồ ghề, vững chãi, bốc lên mùi gỗ thơm thơm, khác xa cái kiểu gọt bằng đồ gọt lúc nào cũng mịn màng trơn láng nhưng dễ cùn. Từ đó tôi hay giành gọt bút giúp. Những giờ ra chơi, tôi lôi bốn cây bút chì của Thuyên ra gọt chuốt tỉ mẩn cho đến khi chúng nhọn hoắt lên, cả bốn. Có đứa nào trong lớp trêu "Ê, cậu định bắt chước Tốttôchan đấy hử?!" (Tốttôchan – cô bé bên cửa sổ hay gọt bút giùm cho Taichan là cậu bạn mà cô bé rất mến). Tôi cũng chẳng quan tâm gì mấy. Miễn được gọt bút! Quả là một sự thỏa mãn kì dị! Cậu ta nhìn những cây bút chì nhọn đầu, nở một nụ cười, tiếng cảm ơn nhẹ đến nỗi tan vào trong cơn gió vừa ùa qua cửa lớp. Nhưng cái cách cầm bút khiến tôi biết cậu ta trân trọng thành quả của mình đến mức nào. Tôi lại ngồi, chăm chú quan sát, lại đợi cậu ta thả ra một cây bút chì cùn đến hí húi gọt.

Tôi lây thói quen của Thuyên, cũng hay viết linh tinh. Trong túi lúc nào cũng thủ sẵn một cây bút lông để viết lên đĩa CD, hễ đặt bút xuống là không tẩy xóa được. Thậm chí bìa vở Thuyên bao giấy màu đen, tôi cũng lấy viết xóa viết lên. Cậu ta để yên cho tôi viết, thậm chí còn ngồi cặm cụi thổi khô nét bút rồi bao bìa nilon lại. Một hôm Thuyên lên bảng môn Toán, không làm được bài – cậu ta rất yếu tự nhiên – thầy giáo nhìn lướt qua cuốn tập của Thuyên, mỉa mai "Sao, cậu còn viết thư pháp lên vở Toán cơ à?!" Hai chữ "thư pháp" nhấn mạnh, tôi ngồi run, tai Thuyên đổi màu đỏ bừng. Đến khi cậu ta lủi thủi ôm vở về, tôi cúp mắt ăn năn, Thuyên vẫn nói nhỏ trấn an "Chả sao đâu!".
Có lần Thuyên quay sang tôi:
- Cho tớ mượn Angel of Hell!
- Angel of Hell? – Tôi trố mắt nhìn cậu ấy.
- Ừ! – Thuyên vẫn thản nhiên.
- Đó là cái gì cơ?
- Cái này này. – Thuyên mở hộp đựng bút tôi ra, lấy cái compa. Trên đó, tôi viết chữ Angel of Hell ngoằn nghèo hoa lá cành.
Từ đó, có một qui ước nho nhỏ. Khi cậu ta muốn mượn bút highlight, sẽ hỏi "Boulevard of broken hearts", tẩy là "Black wings", bút bi là "Nothern Sun"... Chẳng ai hiểu chúng tôi nói gì.
Bí thư yêu cầu thầy giáo tách tôi và Thuyên ra. Các thầy cô giáo bộ môn tự nhiên dạo này hay phàn nàn về "hai đứa ngồi cạnh nhau ở gần cửa sổ, mắt cứ ngó đăm lên bảng nhưng tâm hồn thì treo ở đâu đâu. Có lúc đi ngang, thấy trong tập nháp của bọn nó chỉ toàn vẽ vời thơ thẩn". Thầy giáo gọi riêng tôi lên, lẩn quẩn hỏi han hồi lâu rồi mới nói "Em và Thuyên ít khi tập trung?". Tôi lúng búng lời xin lỗi, thầy gật đầu cười "Thầy hiểu, mới lớn, có những thay đổi trong tâm tưởng. Lúc nào cũng cảm thấy ý tưởng tuôn trào, quá thiếu thời gian để thể hiện , đúng không? Nhưng bây giờ, còn có những chuyện quan trọng không kém..." "Em hiểu ạ!" "Ừ. Hai đứa cứ ngồi nguyên chỗ đó. Em chuyển đến Thuyên lời thầy!". Tôi nhìn thầy đầy biết ơn. Thuyên nghe tôi, xếp tất cả giấy vẽ, bút chì mang về nhà cất. Nhưng có vẻ cậu ta chẳng tập trung hơn là mấy. Nụ cười con nít lâu lâu lại thoáng hiện trên môi. Tôi cau mày ngạc nhiên, cậm ta thì thầm "Tôi đang sắp xếp lại những ý tưởng. Tuyệt lắm, bạn biết không?!".
Một ngày tháng mười một. Những con đường trong thành phố đậm đặc mùi hoa sữa. Gió lạnh và hanh xốc buốt vào mặt. Thuyên lẳng lặng đạp xe đi cạnh tôi.
- Tôi chẳng thể nào hiểu nổi. Tại sao lúc nào cậu cũng mải mê suy nghĩ? Cậu nghĩ về cái gì hay lắm sao?
- Ừ, rất hay! Tôi nghĩ về những con đường tuyết. Cậu biết không, nếu đặt vào đó những cái ô màu cam... Rồi những đứa trẻ đang chơi đùa, khung cảnh một màu trắng đen xưa cũ, riêng những quả bong bóng là rực rỡ màu sắc. Và một cô gái áo mỏng đi trong sương khói, chỉ có đôi môi cô ấy là điều thực...
Tôi ngẩn ngơ nhìn Thuyên. Lại nụ cười ấy. Mỗi khi hài lòng với một ý tưởng, cậu ta cười thơ trẻ. Đôi khi tôi không nghĩ Thuyên thuộc về thế giới này. Tôi không căn vặn cậu ta nữa.
- Giá mùa đông ở đây có tuyết nhỉ?! Tôi nói bâng quơ.
- Ừ. Tuyết đẹp!
- Cậu đã thấy tuyết?! – Tôi nhìn sang Thuyên.
- Ừ. – Cậu ấy gật đầu – Đẹp tuyệt!
Thấy tôi tròn mắt ngạc nhiên, Thuyên giải thích.
- Tôi từng sống ở Nga, một thời gian ngắn thôi nhưng cũng đủ để trải qua mùa đông. Năm rồi thì tôi ở Sapa. Tuyết Sapa đỏng đảnh lăm! Chưa kịp hái xuống đã tan trong lòng tay rồi...
...
- Ba tôi là nhiếp ảnh gia, phóng viên ảnh của một tạp chí du lịch. Ly hôn xong, ông ấy đưa tôi đi nhiều... – Thuyên liếm môi, nói khẽ.
Thuyên rủ tôi về nhà chơi, lần đầu tiên. Tôi không gặp ông bố, nghe nói ông đã đi vào buôn chụp ảnh. Căn nhà rộng lớn thâm u nằm ở ngoài rìa thành phố như một gallery nhỏ, treo tác phẩm của nhiếp ảnh gia đó. Tôi dừng lại trên hành lang ngẩn ra ngắm. Trong phòng khách đồng thời là phòng làm việc chất đầy những thùng đạn đựng phim âm bản. Thuyên chỉ bức hình một người đàn ông trạc năm mươi lãng tử, sương gió, đội mũ cao bồi, có hàm râu quai nón đen rậm. Ông ta đang ngậm tẩu, đứng trên một đồng cỏ bao la, phía sau là những mảnh trời trong veo, xanh biếc. "Ba tôi đấy!". Có một cảm giác chung: những bức ảnh của ông chụp toát lên một vẻ hoành tráng lạ lùng, từ chính chủ thể. Thác nước, dòng sông, sóng dữ... Chiều cao, độ sâu, tầm xa thể hiện rõ ràng, dứt khoát. Kết hợp với chân dung này, tôi dường định hình rõ được cá tính con người này dù chưa gặp lần nào. "Ông quyết định cùng tôi ở lại đây ba năm, như cậu thấy đấy! Sau khi tôi vào đại học, có thể tự xoay sở một mình, ông ấy sẽ tiếp tục ra đi. Tây Tạng, ông mơ ước đến đó lâu rồi...". Rồi cậu ấy chỉ bức chân dung khác "Còn đây là mẹ tôi". Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Đó là một phụ nữ trẻ măng, xinh đẹp đang khẽ chạm vào một đóa tường vi, đôi mắt mơ màng u uẩn giống hệt như Thuyên. "Trẻ quá hả?". Cậu ấy nói nhỏ. "Một nghệ sĩ violin! Giờ đang sống ở Mỹ, với chồng sau". Quả thật tôi biết Thuyên đặc biệt. Nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng cậu ấy có cuất thân đặc biệt đến như vậy!
Chúng tôi ngồi ở bàn ăn cạnh cửa sổ. Cậu ấy kiếu cách rót hai cốc nước cam, lôi bánh ngọt, bánh mặn và đồ ăn khuya chất đầy mặt bàn.
- Vậy ai nấu cơm? – Tôi hỏi.
- Tôi chứ ai. Ba chỉ về nhà buổi tối. Nhưng mà ông ấy không thích nhìn thấy tôi đang nấu nướng gì đó. Buồn cười ha! – Thuyên giải thích.
- Ừ, vì cậu là con trai.
- Ừ, ba tôi cũng hay đưa ra lí do đó khi cấm tôi trồng hoa, chơi đàn, thậm chí bẻ bai cả chuyện tôi thích chụp ảnh macro hoa dại, viên đá, hạt sương... Ông bảo tôi là con trai nhưng ẻo lả, đa cảm giống như mẹ. Điều đó không tốt!
- Cậu đâu có ẻo lả! – Tôi chống chế yếu ớt. – Chỉ vì cậu quá lãng mạn và giàu trí tưởng tượng.
- Thực ra thì trong cách nuôi dạy tôi họ đã mâu thuẫn nhau rồi... – Thuyên thoáng buồn rồi vỗ vỗ đầu. – Mà thôi, cậu có muốn xem những vạt rêu không?
Thuyên dẫn tôi ra sau nhà. Bên cạnh vài món đồ gỗ gãy chỏng chơ là những khuôn đất rộng và cạn hình chữ nhật đóng bằng gỗ tạp phủ đầy rêu.
- Thú vị không? Rồi tôi sẽ làm một căn nhà gỗ be bé, lợp những tấm rêu này làm mái. Căn nhà sơn màu trắng...
Chưa bao giờ tôi thấy Thuyên nói chuyện hào hứng say mê như hôm ấy. Những câu chuyện về hình ảnh, màu sắc, sự vật, ý tưởng triền miên không bao giờ dứt. Sau ba năm ngồi cạnh Thuyên, cánh cửa dẫn vào thế giới bí ẩn tâm hồn cậu bạn dường như chỉ vừa hé mở...
Những kì thi cuốn chúng tôi đi. Không đứa nào có thời gian kể về những ước mơ nữa. Qua kì thi học kì, đứa nào cũng trở nên phờ phạc.
Một tuần trước thi tốt nghiệp, Thuyên rủ tôi lên khu nghĩa trang. Đó là nơi cao nhất, có thể nhìn xuống toàn thành phố. Hai đứa ngồi ở bệ đá dọc khu tưởng niệm.
- Như Anh, có lẽ sau đợt thi này, còn lâu lắm tôi mới có thể gặp lại cậu.
- Cậu nói gì vậy? Cậu đã dự định thi cùng trường với tôi mà. Dù muốn hay không cũng phải gặp nhau thôi! – Tôi nháy mắt cười.
Thuyên ngẩng lên, đôi mắt không còn mơ màng
- Tôi không thi đại học.
... Tôi sửng sốt nhìn Thuyên.
- Tôi sẽ đi cùng ba tôi sau khi tốt nghiệp. Đó mới là ước mơ của tôi đấy Như Anh ạ! – Cậu ta nhìn vào mắt tôi, nói chậm rãi và bình thản.
- Không đúng, cậu muốn làm một designer tài giỏi, thế cơ mà?!
- Tôi từng hoạch định như vậy. Ba tôi cũng nghĩ như vậy sẽ tốt cho một thằng con trai yếu đuối. Nhưng không phải! Tôi sẽ đi...
- Thuyên ngốc! Cậu sống như đang mơ!
Thuyên không quan tâm tôi giận dữ đến thế nào. Cậu ấy phóng tầm mắt nhìn xuống thành phố dưới kia.
- Ba tôi là con đại bàng già. Ông ấy dừng, rồi đi, rồi lại dừng... Suốt cả kiếp này vẫn chưa sải cánh khắp bốn phương như nguyện ước được. Tôi là một thằng con trai, có thể không kiên quyết mạnh mẽ như ba mong đợi, nhưng không có nghĩa là tôi không thể viết tiếp giấc mơ của ông...
...
- Có những lần cậu hỏi tôi nghĩ gì, tôi bảo tôi đang sắp xếp những ý tưởng. Đó là lúc tôi hoạch định sau này mình sẽ đi đến nơi nào. Hàng Châu với non Lô sông Triết, Tây Tạng huyền bí với dòng sông ánh sáng Yarlung Tsangpo và những thảo nguyên bao la, đỉnh núi băng tuyết; xứ Provence có cối xay gió, hoa diên vĩ và từ đó có thể nhìn thấy được đám cưới của sao Mục Đồng... Tuyệt vời! – Thuyên hào sảng như một thuyết khách. Mắt cậu ấy long lanh.
Chúng tôi ngồi yên cạnh nhau. Tôi muốn nắm tay Thuyên thật chặt, như sợ cấu ấy sẽ tan biến mất ngay trước mắt mình. Nhưng khi tôi quay sang, cậu ấy đang nở một nụ cười thơ trẻ. Có lẽ một ý tưởng nữa lại hiện về...
Ngày chia tay, Thuyên xiết vai tôi "Thi cho tốt, nhé! Tôi đi giang hồ đây!". Tôi bần thần nhìn lại cậu bạn thân thiết. Không còn thằng nhóc yếu đuối mơ màng ban đầu tôi gặp. Cậu tra mười bảy tuổi cao lêu nghêu ấy làm người ta cảm thấy ấm áp bằng lửa mang trong mình... Thuyên gửi lại cho tôi tất cả sách về design và bầy cá vàng.
Vài tháng đầu, tôi nhận được những tấm ảnh và vài dòng từ Thuyên. "Tôi yếu quá, không hợp với thay đổi khí hậu, có lúc bị chảy máu cam. Tệ thật!... Nhưng ít ra ba tôi đã tin rằng những kẻ mơ màng vẫn có thể tung cánh bay lên một bầu trời rộng". Tôi không thể hồi đáp, vì Thuyên không ở một chỗ cố định, cũng không dùng email. Thư về thưa dần. Ít lâu sau chúng tôi bặt tin hẳn.
... Những kì nghỉ, rời trường đại học về lại thành phố cao nguyên, tôi hay chạy xe ngang thăm ngôi nhà cũ của Thuyên, dừng lại đi vòng ra ngả sau. Những vạt rêu của cậu ấy vẫn xanh tốt, giờ bò lên phủ từng mảng lên tường. Tôi ngồi phệt xuống cạnh hàng rào, lặng lẽ khóc. Khóc, để vơi đi những ước ao của tuổi trẻ bồng bột chưa thoát khỏi cơn mơ. Thuyên ùa vào cuộc sống của tôi như một giấc chiêm bao lạ lùng. Rồi khi bừng tỉnh, có cảm giác như những điều trong trẻo dịu dàng ít có cơ hội gặp lại trong đời đã theo cậu ấy đến một nơi xa xôi lắm. Bầu trời rộng quá, nhưng dẫu ta chỉ là một cánh chim bé nhỏ thì vẫn phải can đảm bay đi, bay cao... Vì ước mơ ở phía đó, phải không Thuyên?
[Đọc Truyện Này...]


0 Truyện Ngắn: CÔ GÁI CÓ TRÁI TIM BĂNG



Tôi lớn lên bằng những lời ru, bằng những câu chuyện mẹ kể trước mỗi lần đi ngủ. Truyện mẹ kể nhiều lắm, tôi không nhớ hết. Duy chỉ có câu chuyện sau đến giờ tôi còn nhớ mãi, và muốn kể cho các bạn nghe cùng....



Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé sinh ra với trái tim đầy tổn thương với vô vàn vết xước bởi mẹ cô quá đau khổ và buồn bã khi gánh chịu những tiếng khinh thường và rẻ rúng của người đời– cô sinh ra không có cha.

Và vì quá yếu đuối như vậy, trái tim mong manh đến thế mà mùa đông đầu tiên đến, những băng giá và cái lạnh nhói buốt của nó đã xâm chiếm lấy trái tim cô.

Có người nói rằng lớp băng giá kia chỉ tạm thời bảo vệ cô khỏi những vết thương bên ngoài khác chứ không thể làm lành những vết thương đang dần dần ứa máu bên trong. Nếu đến hai mốt tuổi mà cô vẫn không gặp được chàng trai có trái tim ấm áp, đủ để làm tan chảy trái tim cô và vá lành những vết thương trong đó thì.....cô sẽ chết.

Mẹ cô lo lắng, trong khi cô vẫn bình thản như không có chuyện gì. Nhưng nỗi lo của hai người cứ đầy dần lên theo năm tháng.

18 tuổi, lúc này, cô đã bắt đầu thấy sợ. Cô bắt đầu đi tìm, nhưng vẫn không thấy người đặc biệt kia

19 tuổi, cô hoảng hốt... Cô tìm trong dòng người tấp nập trên phố mỗi ngày. Gặp bất cứ ai cô cũng dừng lại, nhưng cô nhận ra: không phải là anh. Trái tim họ không băng giá như cô nhưng cũng chẳng có bao nhiêu phần ấm nóng. Lớp băng giá bảo vệ trái tim cô giờ đang dần vỡ vụn ra, đâm vào tim, đau nhói

20 tuổi, cô hoảng sợ thực sự. Chỉ còn một năm nữa, một năm để cô tìm được chàng – trai – có – trái – tim - ấm – áp – dành – cho – cô. Cô lao vào từng ngõ nhỏ, từng cung đường vắng, từng khoảng lặng, từng nốt trầm của thời gian để tìm anh. Cô tìm anh từ ngày nắng đến ngày mưa, từ mùa đông sang mùa hạ, từ buổi đêm đến lúc hoàng hôn. Cô tìm anh mải miết, ngày qua ngày....nhưng câu trả lời cho cô vẫn vậy: không có!!! Những mảnh vỡ của lớp băng ngày càng nhiều, mỗi chiếc lại đâm thêm vào trái tim đã quá nhiều thương tổn. Cô đau quá, bật khóc...

13 ngày trước sinh nhật thứ hai mươi mốt, cô mệt mỏi, cô bỏ cuộc. Cô tự hỏi, tại sao cô đã tìm người ta lâu như vậy, tìm khắp nơi như vậy mà vẫn không thấy. Phải chăng, người ấy không tồn tại. Vậy là trước giờ, cô đang đi tìm một người vô hình??? Vậy thôi, cô mỉm cười, quyết định dừng lại và sẵn sàng chờ đợi cái chết

Trước khi ra đi, cô muốn ngắm nhìn một lần nữa cuộc sống mà bấy lâu cô không trân trọng. Cô lang thang từng góc phố, ngắm nhìn những hàng cây xanh mướt xum xuê ven đường, ngắm những dãy đèn đường lung linh mỗi tối, cảm nhận thêm cái lạnh mùa đông, để được vòng tay ôm lấy mình giữa không gian chỉ một màu đêm tối. Cô đi qua những cánh đồng hoa, những cánh bướm dập dìu và một làn hương thơm mát. Cô đón tay hứng lấy từng giọt nước rơi, cảm giác mát lạnh, đầy thích thú

3 ngày trước ngày sinh nhật, giờ thì cô đã quá yếu. Cô chọn cho mình một bóng cây xanh nơi đồng cỏ thật thanh bình và yên tĩnh để dừng chân. Cô tựa đầu vào thân cây, lặng ngắm bầu trời sao, mỉm cười và từ từ khép mi lại. Trong cơn mê man, cô thấy lớp băng trong trái tim vỡ vụn, từng mảnh nhỏ, sắc nhọn, đâm vào tim mình...

....đau đớn!

....rồi bỗng nhiên, cô thấy lạnh, lạnh lắm, như thể cô vừa chạm vào một lớp băng khác còn lạnh hơn gấp nhiều lần...

...cô rùng mình, muốn buông ra mà không được...

...hơi lạnh ngấm sâu và người, cô run lên, đôi môi cũng run rẩy...

...những mảnh vỡ kia tự dưng lại đóng băng lại, không còn đâm vào trái tim cô nữa...

...rồi bỗng, lớp băng ấy cứ mỏng dần, mỏng dần...

...thứ mà cô tưởng là băng giá kia cũng ấm dần, ấm dần...

....và, lớp băng trong tim cô tan chảy hết...

....hơi ấm cô đang nép vào kia đang từ từ chạm vào từng vết thương, nhẹ nhàng và ấm áp...

...những vết thương thôi chảy máu, dần dần lành lại...

Cô mở mắt, thấy mình trong vòng tay của ai đó. Cô ngỡ ngàng, thì ra cô đã mê man hai ngày liền. Và hôm nay đã là sinh nhật cô tròn 21 tuổi. Chàng trai che mặt, cô chẳng thể nhận ra anh. Cô lấy tay nhẹ nhàng gỡ chiếc mặt nạ ra, thì ra đó chính là người cô đã gặp lúc đang lang thang một mình nửa đêm lần trước.

Anh đã đi theo để bảo vệ cô từ đó mà cô không hề hay biết, và anh cũng không dám lại gần cô khi trái tim mình cũng toàn là băng giá. Ai biết đâu rằng những cái lạnh lại có thể sưởi ấm cho nhau? Anh không chỉ đã cứu cô, mà còn tự cứu lấy chính trái tim của mình nữa.

Và thế, cô bước qua sinh nhật lần thứ hai mốt trọn vẹn. Cô còn đón thêm biết bao sinh nhật nữa trong niềm hạnh phúc ngập tràn với người – đã – làm – hồi – sinh – trái – tim – cô...

.

.

.

Lúc mẹ kể đến đây, tôi cũng đã bắt đầu bước vào giấc ngủ. Tôi mỉm cười, chúc phúc cho họ, và hi vọng hạnh phúc kia không chỉ tồn tại trong những câu chuyện kể mà thôi....
[Đọc Truyện Này...]


0 Xin lỗi, trái tim em nguội rồi!



- Tùng, hãy cho em một lý do!

- Không chẳng có lý do nào cả, anh chỉ muốn tốt cho em

- Thế nào là tốt cho em, anh để em bơ vơ, đau khổ là tốt sao?

- Em sẽ quên anh nhanh thôi, sẽ có người khác lấp đầy khoảng trống mà anh để lại.

- Còn anh thì sao? Ý anh là anh cũng sẽ như thế phải không?

- Đừng hỏi anh nữa. Chúng mình kết thúc rồi em.

My khóc sướt mướt nhìn Tùng quay lưng lạnh lùng. My không hiểu vì sao Tùng lại đột nhiên ra đi như vậy. My cứ dằn vặt lòng mình lẽ nào Tùng yêu người con gái khác, Tùng đã hết yêu My, hay Tùng có nỗi khổ tâm mà không thể nói ra… không? Dù là lý do gì thì My cũng không chấp nhận.

My hãy còn yêu Tùng lắm, mới mấy hôm trước thôi Tùng và My vẫn còn cõng nhau đi trên vỉa hè Kim Mã đầy lá vàng lãng mạn thế kia mà. Mắt My ầng ậc nước, từng giọt lăn dài lã chã mỗi lần My khép mở. My ngồi trong góc tối bàng hoàng khi chạm vào ý nghĩ, từ nay trên con đường đầy gió và lá vàng kia sẽ chỉ còn lại một mình My độc hành, rồi đây ai sẽ đón My đi làm, ai sẽ chờ My dưới cổng công ty và choàng áo ấm cho My những ngày lạnh buốt. Cả những ngày chủ nhật rảnh rỗi ai sẽ đưa My đi hóng gió, My nấu những món ăn ngon rồi sẽ phải nhấm nháp một mình… cứ nghĩ thế và lòng My tê buốt.

Một năm trôi qua có biết bao người đàn ông tốt muốn được làm bờ vai để My dựa dẫm nhưng My đã từ chối tất cả vì My yêu và hy vọng Tùng sẽ trở về. Nhưng người My yêu vẫn vô âm bặt tín, My ngóng chờ, tìm kiếm Tùng trong nỗi tuyệt vọng cùng cực.

Nhưng khi hay rằng Tùng rời xa My vì người con gái khác, My đã như muốn chết đi . Cô muốn quên đi tất cả bằng cách mở lòng với những người xung quanh. Và Tuấn đã đến bên My một cách nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như cách My bằng lòng với việc chọn một bờ vai để thay thế Tùng. Yêu nhau một thời gian ngắn, Tuấn đề nghị My làm đám cưới bởi cả hai cũng không còn ít tuổi. Giữa lúc My đang bận rộn với kế hoạch cưới xin thì bất ngờ nhận được điện thoại của Tùng.

- My! Hồi này em có khỏe không, em vẫn làm chỗ cũ chứ?

Giọng trầm ấm thân quen làm My sững sờ, My chết lặng run run mãi mới thốt nên lời:

- Tùng, anh phải không? Là anh phải không?

Vậy là em vẫn còn nhớ đến anh. Cảm ơn em - Tùng nhẹ nhàng đáp

Chiều ấy My ngồi trong quán cà phê cũ đợi Tùng. Lòng My rạo rực như có lửa: “Không biết Tùng có thay đổi nhiều không nhỉ? Anh ấy có già và gầy đi hay đẹp trai hơn xưa. Tùng đã lấy vợ chưa hay vẫn còn đơn chiếc…”. Hàng trăm câu hỏi cứ hiện lên trong đầu khiến My cảm thấy nghẹt thở. Từ lâu rồi My không còn nhắc và nhớ đến Tùng nữa vậy mà giờ đây mọi cảm xúc về Tùng lại ùa về nguyên vẹn…

- Em à!

- My giật thót mình khi nghe tiếng Tùng. My chẳng nói được lời nào, cứ trân trân nhìn Tùng, nghẹn ngào.

- Anh thay đổi quá phải không em?

- Không… không phải thế, anh vẫn vậy? Sao anh lại tìm em?

Tùng nhìn My đắm đuối, My không dám nhìn thẳng vào mắt Tùng, My liên tục mím môi vờ nhìn lơ láo đi nơi khác. Dù đã rất kìm nén nhưng rồi cuối cùng nước mắt My cứ trào ra. Tùng đưa tay áp vào má My nóng hổi, nhẹ nhàng gạt từng giọt nước mắt đang lăn lã chã. My nấc lên rồi khóc thành tiếng nghẹ ngào.

- Thôi nào em. Ngoan nào! -Tùng dỗ dành kéo đầu My nép vào ngực mình thở dài.

- Anh sai rồi, xin lỗi đã làm em khổ.

My ngẩng đầu khỏi ngực Tùng, đưa hai tay quệt nước mắt:

- Anh và người ấy bây giờ thế nào?

- Em cũng biết chuyện đó ư? Tùng ngạc nhiên đáp

- Không. Em chỉ biết anh rời xa em vì người con gái khác, ngoài ra em không biết gì thêm nữa…

- Ra vậy! Anh phải nói thế nào để em tin anh đây, anh không hề yêu cô ấy.

- Anh không yêu? Vậy điều gì đã khiến anh rời xa em để chạy theo cô ấy?

Tùng thở dài, nheo mắt nhìn ra xa,lặng lẽ:

- Xin lỗi em, tại anh không làm chủ được sự ham muốn của mình.

- Vậy là anh đã lên giường với cô ấy?

- Em nói đúng !

- Nhưng không phải chúng ta cũng đã sống với nhau như vợ chồng hay sao? – My bắt đầu hỏi dồn.

- Em nói đúng

- Anh nói đi vậy tại sao anh lại chọn cô ấy?

- Vì… anh… anh trót gieo trong mình cô ấy giọt máu của anh.

- Anh đừng nói gì thêm nữa, em hiểu rồi. Cảm ơn anh đã giải đáp cho sự giày vò trong lòng em bấy lâu.

- Nhưng My, hãy tha thứ và cho anh một cơ hội.

- Anh muốn chúng ta làm lại từ đầu, vậy còn con anh và người phụ nữ ấy?

- Tùng cúi đầu lặng lẽ thở dài:

- Con anh đã chết khi vừa mới chào đời, vì bị sặc ối. Cô ấy cũng đã bỏ anh đi từ ngày ấy…

My tròn mắt, dịu giọng:

- Em.. xin lỗi, xin lỗi đã chạm vào nỗi đau của anh.

- Ừ, không sao đâu em. Trong cuộc đời này chúng ta vẫn thường phải trải qua nhiều nỗi đau tương tự vậy hoặc lớn hơn mà.

Tùng vòng tay khoác qua bờ vai nhỏ bé của My. Cả hai cùng im lặng, Tùng nhẹ nhàng quay sang hôn lên mái tóc My. Mùi hương quen thuộc làm Tùng cảm thấy nhói buốt nơi lồng ngực. Chợt Tùng nhìn thẳng vào mắt My và hỏi:

- My, em còn yêu anh chứ?

My mắt ngân ngấn nước như trực trào ra, My cúi xuống hít một hơi thật sâu lặng im không nói.

Tùng lại áp đôi bàn tay vào má My lau nước mắt:

- Ngoan nào, nín đi, anh hiểu tình cảm của em mà.

Không để Tùng hy vọng nhiều, My đột nhiên thả tay Tùng khỏi vai mình, đứng dậy gọi thanh toán.

Tùng chưa kịp hiểu chuyện gì My đã cho anh câu trả lời rõ ràng

- Xin lỗi anh, lòng em đã khép. Anh hãy để quá khứ ngủ yên được chứ. Tạm biệt anh.

My quay lưng vội vã, lạnh lùng như cái cách mà Tùng đã làm trước đây với My. Tùng nhìn theo bóng My khuất dần, buồn bã… “Chúc em hãy hạnh phúc với lựa chọn của mình My nhé!” - Tùng tự nói với chính mình rồi loạng choạng bước đi.

Nhưng Tùng đâu biết rằng mắt My lúc này cũng đang nhòe lệ còn trái tim thì như có hàng nghìn mũi dao đâm vụn nát. My chưa bao giờ hết yêu Tùng, nhưng My đâu thể nào được phép quay đầu nữa. My đã thuộc về người khác, My sắp làm dâu nhà người….
[Đọc Truyện Này...]


0 Truyện ngắn chén cơm thừa còn lại



Tôi về đến nhà đã hơn 7h tối, Mẹ và em đang ăn cơm. Thấy tôi, Mẹ liền hỏi :

- Sao con về tối thế ?

- Dạ , hôm nay học 5 tiết.

Rồi không biết tôi đã ăn gì chưa Mẹ liền lấy chén đũa bảo tôi ngồi vào mâm. Bữa ăn thật đạm bạc, chỉ vài con cá nhỏ và một đĩa rau luộc. Như thế cũng là quý lắm rồi. Gia đình đanh lúc khó khăn bữa ăn làm sao sung túc được.

Lúc trưa vì sợ trễ học nên tôi không ăn cơm , chỉ lót bụng bằng một ổ bánh mỳ.Chính vì thế mà giờ này tôi ăn một cách ngon lành, cảm thấy ngon miệng hơn bao giờ hết.

Tôi vùi đầu vào mâm cơm mà không hay Mẹ tôi đã đứng lên tự lúc nào, rồi lại mang lên một đĩa trứng chiên.


Chén cơm thừa còn lại

- Con và em cứ ăn cho no đi.

- Mẹ ăn thêm cơm _ Tôi nói!

- Khi chiều Mẹ có ăn mấy củ khoai luộc ở nhà cô Hai nên vẫn còn no.

Tôi nhìn kỹ Mẹ, những nếp nhăn lại hằng sâu hơn và tóc Mẹ cũng bạc nhiều hơn. Mẹ ngồi nhìn hai anh em tôi ăn, đôi mắt người ánh lên niềm sung sướng.

Thì ra một hạnh phúc nữa của Mẹ là được nhìn thấy những đứa con ăn uống ngon miệng. Hạnh phúc của người Mẹ sao mà đơn giản và nhỏ bé.

Cơm nước xong tôi dạo bước ra trước hiên nhà thì gặp thằng bạn.

- Về lúc nào đó?

- Mới về

- Có ca nhạc ở nhà văn hoá. Đi xem với mình nhé!

Tôi vào nhà thay áo quần rồi xuống bếp xin Mẹ đi xem ca nhạc.

Tôi sững sốt khi nhìn thấy Mẹ đang ăn chén cơm thừa còn lại hồi nãy cùng với một chút rau. Tôi đứng như trời trồng, cổ họng ngẹn lại không nói nên lời..!
[Đọc Truyện Này...]


Truyện Hay Nhất Mỗi Ngày | Là con gái thật tuyệt

Truyện Hay Nhất Mỗi Ngày, tiểu thuyết, ngôn tình hay. Những câu truyện ngắn hay nhất mỗi ngày cho bạn.

Song Nga. Powered by Blogger.
 

Blog Archive

Liên Hệ

http://songnga.com http://muare60s.com
Lên Đầu Trang Copyright © 2013 by Truyện Hay| Theme by Platinum Theme- Chỉnh Sửa Bởi Nga Nguyễn
Lên Trên