Ads

NỬA ĐÊM, CƠN ĐAU ĐẦU VÀ TÌNH MỘT ĐỜI



Đã nhiều đêm, anh khát khao người phụ nữ nằm bên anh không phải cô mà là nàng...
***
Nửa đêm, ánh trăng lạnh lẽo tỏa sáng bao trùm vạn vật. Khi những tia sáng mỏng manh ấy len qua rèm cửa và nhuộm bạc một góc phòng, cũng là lúc anh tỉnh dậy..

Đã nhiều đêm thế này, anh hay thức giấc vào nửa đêm... Khoảnh khắc vạn vật đắm chìm trong giấc ngủ, thật dịu dàng và yên tĩnh. Anh khẽ cựa nhẹ, quay sang nhìn vợ mình, người mà cách đây gần 1 năm anh đã cùng nắm tay đi vào lễ đường, trao nhau lời hẹn ước trọn đời, cô đang nằm ngủ thật ngon lành bên cạnh anh. Giờ đây cô đang mang trong mình giọt máu của anh.
Anh có vui không? Dĩ nhiên là có chứ. Nhưng sao đêm nào anh cũng thức dậy vào nửa đêm, chỉ để nhìn gương mặt của cô, chỉ để cố gắng tỉnh lại mà nhận ra bên cạnh anh giờ đây không phải là nàng, không phải người con gái anh yêu da diết trong suốt 5 năm qua...
Một cơn đau buốt trên đỉnh đầu lại kéo đến, bất ngờ không báo trước, anh bình tĩnh đón nhận như bao lần nó cũng đã đến mà chẳng có lần nào nói trước với anh.
Sau khi tổ chức đám cưới, anh hay đau đầu như thế. Cũng chẳng rõ nguyên nhân tại sao, nhưng có lẽ sâu thẳm trong anh hiểu tại sao cái thân anh lại làm khổ anh như thế, chẳng qua là anh muốn làm ngơ, không quan tâm lý do tại sao anh lại hay đau buốt như thế. Mặc kệ cô và mẹ suốt ngày lải nhải bảo anh đi bệnh viện khám đi. Anh thường tự nhủ "Bệnh từ trong tâm phát ra thì có thuốc nào mới chữa được đây?" và cười xòa "Có sao đâu, mọi người cứ khéo lo, không phải khám gì hết, khỏi ngay ấy mà."
Tiếng điều hòa chạy ro ro trong phòng làm dịu đi cái yên tĩnh đến đáng sợ trong đêm hè oi bức. Anh khẽ nhẹ mở cửa để cô không tỉnh giấc và bước ra ban công, tay không quên mò tìm bao Marlboro bạc hà trong hộc bàn cùng chiếc zippo sáng bạc. Màn đêm tịch liêu, luôn là đêm của riêng anh, để anh tha thẩn với khói thuốc và nghĩ về nàng giờ này cũng đang chìm trong giấc ngủ ở nơi phương trời xa, chẳng biết nàng ngủ có ngon không?
Anh biết nàng vẫn yêu và chờ mong anh, nhưng chưa 1 lần nào anh đủ can đảm cầm điện thoại lên mà nhắn tin trả lời nàng. Anh khi xưa cưới vợ cũng chỉ để có đủ quyết tâm mà rời xa nàng, giờ anh làm sao dám liên lạc để nàng lại khóc ròng và nhớ thương anh? Anh đã yêu nàng, yêu quá nhiều, tất cả yêu thương trong con người khô khan như anh đã dành trọn cho nàng, cho tình đầu dấu yêu của anh.
Khẽ thở dài, làn khói tỏa lan nhẹ vào không trung. Anh hít thở sâu làn không khí trong lành của đêm, của một cuộc sống không giả dối và bộn bề những lo toan. Anh ghét nằm điều hòa, thứ nhất vì không tốt cho sức khỏe mỗi khi ra ra vào vào giữa phòng điều hòa mát rượi và không khí oi bức bên ngoài, thứ hai vì anh thấy nó giả tạo làm sao ấy, giả tạo như cuộc sống của anh giờ đây vậy.
"Tất cả những gì đã thuộc về em thì sẽ mãi mãi chỉ là của em thôi, em biết không?"
"Em chẳng biết, em cũng chẳng tin, anh là của em nhưng giờ anh đã là chồng của người khác còn gì."
Chỉ nhẹ nhàng những lời tận sâu trong tim thế thôi, anh và nàng đã khóc. Anh cũng thấy mình thật hay, luôn luôn tỏ ra là một người mạnh mẽ và thực tế, nhưng khi ở bên nàng, anh lại đắm say và chìm vào thế giới lãng mạn mộng mơ của nàng. Chỉ khi ở bên nàng, nước mắt của anh mới được tuôn ra tự do tuân theo cảm xúc chứ không bị ngăn lại bởi lý trí như khi anh ở bên cô.
Anh và nàng đã yêu nhau biết bao, mặc cho bao người ngăn cấm, vì quá nhiều lý do như anh và nàng không hợp tuổi, gia đình hai bên không hợp, không môn đăng hộ đối. Nhưng nàng vẫn yêu anh, yêu bằng thứ tình yêu ngây thơ trong sáng và sẵn sàng hy sinh tất cả chỉ để thấy anh cười.
Anh cũng yêu nàng như thế, yêu bằng con tim lần đầu biết rung động trước 1 người con gái. Anh yêu tất thảy những gì thuộc về nàng, yêu nụ cười trong sáng ngọt ngào ấy, yêu đôi môi xinh thường líu lo những chuyện không đầu không cuối, yêu vòng tay quàng ôm cùng những nụ hôn nồng nàn và cơ thể mềm mại của nàng.
Đã nhiều đêm, anh khát khao người phụ nữ nằm bên anh không phải cô mà là nàng. Anh đã rời xa nàng, để nàng có một cuộc sống tốt hơn mà người con trai kia có thể mang lại cho nàng. Anh thấy mình không xứng, anh sợ anh không thể khiến nàng hạnh phúc. Đối với con người thực tế như anh, hôn nhân không chỉ có mình tình yêu mà còn nhiều thứ khác.
Nhưng nàng lại là người quá ngây thơ và lãng mạn, nàng đã nói nàng có thể từ bỏ tất cả để ở bên anh, bên người nàng yêu.
Nhưng anh không muốn thế, anh muốn nàng yêu người con trai ấy, một bác sĩ với tiền đồ xán lạn, với lương cao ngất ngưởng và với một gia đình nhà chồng (nếu nàng cưới người ấy) yêu thương nàng. Anh không muốn nàng hi sinh tương lai tươi sáng đó chỉ vì một thằng không có chí tiến thủ và không có việc làm như anh. Qua những đêm dài trằn trọc không ngủ và nước mắt ướt đẫm gối, anh đã suy nghĩ bao lâu mới có thể đưa ra quyết định cưới một người mà anh không yêu. Để anh và nàng có thể rời xa nhau, để nàng được bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc mà nếu ở bên anh nàng sẽ không bao giờ có được.
Anh đã quá ích kỷ khi đưa ra quyết định như thế. Anh đã không quan tâm nàng đau khổ thế nào. Hai đứa đã hẹn chờ nàng ra trường là sẽ tổ chức đám cưới thật hoành tráng như ước mơ của nàng, nàng đã nói " Em chỉ cưới người em yêu, và người đó là cún, cún ạ. Mà này, cả đời em chỉ cưới một lần thôi, nên không làm qua loa được đâu nhé."
Hoành tráng ở đây, theo nàng, không phải là phung phí tiền của để tổ chức đám cưới ở khách sạn đắt tiền hay là đặt nhiều món ăn ngon, mời nhiều người có máu mặt. Đối với nàng, nàng chỉ cần sự đơn giản nhẹ nhàng thôi, nhưng đám cưới phải nhiều hoa, hoành tráng về hoa! Nàng của anh yêu hoa. Nàng yêu động vật, yêu thiên nhiên và ngây thơ quá đỗi. Ở bên nàng, anh khám phá ra một thế giới khác thật tuyệt mà anh chưa từng nghĩ tới, anh cứ ngất ngây đắm mình vào tình yêu với nàng.
Nhưng một ngày, anh nhận ra, nếu hai đứa kết hôn, anh sẽ không được sống mãi trong thế giới của nàng mà nàng phải hòa nhập vào thế giới của anh, cái thế giới hỗn độn và phức tạp ấy - nơi chỉ có những con người bon chen, giẫm đạp lên nhau mà sống. Thế giới không có phấn đấu, ước mơ mà chỉ là cố gắng bám trụ vào vài ba thứ họ đạt được trong đời. Thế giới tối tăm và dối trá ấy của anh... Nàng làm sao chịu đựng được?
Khói thuốc vẽ một vệt dài chạy loằng ngoằng như chú rắn biển đang trườn mình bơi vào không khí và biến mất vào màn đêm. Anh lại thở dài.

Lần gặp cuối ấy, khi mà anh đã kết hôn được gần 4 tháng, anh và nàng đã cùng khóc thật nhiều, nằm trong vòng tay nhau mà khóc, để tới khi mệt quá mới vỗ về nhau để cùng chìm vào giấc ngủ không mộng mị. "Chúc cún của em ngủ ngon." - "Ừ, ngủ thôi em, ngủ ngoan nhé." - "Em biết mà, nhưng mà nằm bên cạnh anh, em chẳng ngủ ngoan được đâu, hehe."
Dẫu biết là đêm cuối nhưng nàng vẫn nũng nịu và ngọt ngào với anh. Anh đã siết chặt vòng tay hơn, có nàng trong lòng. Trao cho nàng những nụ hôn nồng cháy và vận dụng tất cả những gì đã học được trong suốt thời gian yêu nhau mà làm cho nàng hạnh phúc. Hai cơ thể hòa quyện vào nhau, dưới ánh trăng mờ ảo, từng hơi thở dồn dập cùng những cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt. Nàng và anh đã có nhau mà chẳng hề toan tính.
Anh khi xưa đã đưa ra quyết định cưới vợ chỉ trong vòng 2 ngày, và giờ, anh vẫn ngạc nhiên là vài tháng nữa mình sẽ làm bố, còn nàng thì vẫn ngạc nhiên là anh đã rời xa nàng, vì những lý do như thế. Nàng làm sao hiểu được anh đã, đang và sẽ yêu nàng nhiều như thế nào.
Anh chỉ mong nàng được hạnh phúc thôi, cuộc sống của anh giờ không ổn nhưng anh đã nói với nàng là anh rất hạnh phúc. Anh đã không thể nói được lời chia tay với nàng vào lần gặp sau cùng ấy. Chỉ khi lên xe ô tô rồi, anh mới có thể nhắn tin cho nàng "Hãy học thật giỏi và sống thật hạnh phúc em nhé, anh tự hào vì đã được yêu em. Tạm biệt cún của anh."
Đến tận giờ anh vẫn không hiểu tại sao khi đó anh chỉ nói lời tạm biệt, có lẽ sâu thẳm trong anh vẫn mong có ngày lại được ở bên nàng, và yêu nàng, chăm lo cho nàng. Có lẽ sâu trong anh giờ còn có nhiều suy nghĩ hơn nữa, nhưng anh không muốn nghĩ.
Lại đau đầu, cơn đau váng vất. Anh đang hồi tưởng lại thời gian anh và nàng bên nhau. Anh biết giờ nàng vẫn rất đau khổ, nhưng anh biết rồi thời gian qua, nàng sẽ quên anh mà mở lòng với người con trai ấy, và nàng sẽ hạnh phúc, hạnh phúc đủ đầy và trọn vẹn.
Anh hít một hơi thật sâu, ném tàn thuốc xuống chân và di, đốm sáng tắt dụi. Anh đêm nào cũng mong tình yêu anh dành cho nàng có thể tắt đi như thế, để anh có thể chăm lo cho vợ con mà không áy náy vì không làm tròn nghĩa vụ của một người chồng. Nhưng đêm nào cũng vậy, cứ dụi thuốc đi là nỗi nhớ mong nàng lại ập về xâm chiếm tâm trí anh, đau đớn và quay quắt. Nhớ những đêm trăng sáng như vậy được ôm nàng trong vòng tay để mỗi sáng thức dậy lại được quay sang ôm nàng và chọc ghẹo khiến nàng không thể ngủ nướng mà quay sang mỉm cười với anh thật lém lỉnh. Những kỷ niệm dấu yêu 1 thời nay còn rõ ràng quá, anh cũng chẳng cố quên đi như những ngày đầu anh mới cưới nữa, vì anh biết càng cố quên anh lại càng nhớ nàng hơn.
Và bây giờ anh ở bên cô, cô cho anh sự bình yên, chỉ thế thôi, một cuộc sống êm dịu mà chẳng cần quá nhiều đến tình yêu, lãng mạn và đắm say.
Ngước mắt lên, hằng hà sa số những vì sao lấp lánh đính mình lên thảm đêm đen tuyền bí ẩn, anh nhớ đã có lần nàng bỏ đi cả đêm, sau đám cưới của anh, chỉ để lên cầu Long Biên vào 2h sáng và ngồi ngắm trời đầy sao, 1 mình. Khẽ thở dài, anh nhớ cơ thể mỏng manh yếu đuối ấy, mong nàng sẽ khỏe mạnh và hạnh phúc. Đêm nào anh cũng cầu mong như thế, chẳng biết ông trời có thấu hay không...
Cọt kẹt, anh khẽ mở cửa và bước vào phòng, vào cái không gian tù túng và khó chịu mà anh buộc phải sống như thế cả đời mà luôn phải tỏ ra là yêu thích nó lắm. Cánh cửa đóng lại sau lưng. Anh khẽ kéo lại tấm rèm cửa để ánh sáng chỉ chiếu được nửa này bên giường của anh. Khẽ hơn chút nữa, anh lên giường và tránh không để cô tỉnh giấc. Quay ra phía cửa sổ đang ngập tràn ánh trăng, anh khẽ mỉm cười và thì thầm "Ngủ ngoan nhé cún xinh của anh, anh yêu em".
Cách đấy gần 200km, trong 1 căn phòng nhỏ xinh, nàng đang cuộn mình trong tấm chăn mềm mại lại khẽ cựa mình và mỉm cười. Trong mơ, nàng thấy mình đang xúng xính váy cưới cô dâu trắng tinh khôi bên anh, tiếng cười giòn tan hòa vào cùng khói thuốc...
[Đọc Truyện Này...]


Câu truyện hay và cảm động cho những ai lầm lỡ



Tôi đã từng là một đứa con ngoan, trò giỏi, được thầy cô yêu mến, bạn bè nể phục và bố mẹ thì hết sức chiều chuộng. Tôi ưa nhìn, năng động, lại luôn vui vẻ lạc quan. Từ bé đến lớn tôi luôn được bảo bọc kĩ lưỡng nên chẳng biết đến vất vả là gì, có lẽ chính vì cuộc sống quá xuôi chèo mát mái ấy mà tôi cứ ảo tưởng cho mình là giỏi giang bản lĩnh lắm. Nhưng sóng gió chỉ đến và thử thách cái bản lĩnh kém cỏi ấy của tô ihi tôi bắt đầu lên lớp 9. Gia đình gặp biến cố lớn, bố mẹ và anh chị buộc phải vào sài gòn sinh sống, để tôi một mình ở nhà với ông bà một thời gian rồi chuyển vào sau. Cuộc sống cũng không có gì đáng nói nếu tôi không gặp người đó.

Khi ấy anh là thầy giáo trẻ mới chuyển về trường cấp 3 của tôi công tác, phụ trách ngay lớp tôi. Tôi là lớp trưởng nên thường xuyên trao đổi với thầy về nhiều việc, tôi quý thầy, coi thầy như người anh lớn của mình. Thầy cũng rất quý tôi, luôn quan tâm chăm sóc cho tôi từng chút một. Có lẽ sự cô đơn thiếu vắng tình cảm gia đình của tôi đã khiến thầy mềm lòng chăng? còn với tôi, choáng ngợp trước sự hiểu biết , thâm trầm cùng sự dày dặn kinh nghiệm trong cuộc sống của thầy, tôi nhanh chóng nghĩ đó là tình yêu. nNày qua tháng lại ,sau bao lần thầy xuống nhà tôi kèm tôi học (tôi là thành viên duy nhất trong đội tuyển học sinh giỏi của thầy), thì chuyện gì đến cũng phải đến. tôi hiểu điều đó có nghĩa là gì, tôi đã trở thành đàn bà ở cái tuổi 16 như thế. Từ ngày đó trở đi, tôi yêu thầy bằng con tim non nớt và suy nghĩ ngô nghê của một đứa học trò , cứ nghĩ sau này chỉ vài năm nữa thôi, chúng tôi sẽ có thể ở bên nhau một cách đường đường chính chính.

Tôi không phủ nhận là thời gian đó mình đã hư hỏng đến như thế nào. bởi ông bà tôi ở cách đó gần 2 cây, chỉ có mình tôi trông nhà, nên gần như tối nào thầy cũng qua và nói muốn kèm tôi học, nhưng sự thực là làm gì thì có lẽ mọi người đều đoán được. Tôi như kẻ bị mù chỉ tin vào mình thầy, chỉ nghe lời duy nhất thầy, đáp ứng mọi yêu cầu của thầy, vì nghĩ rằng là tình yêu thì phải thế. Tất cả chỉ thực sự sup đổ khi tôi mang thai. 16 tuổi, làm mẹ ở cái tuổi 16 ư?

Tôi chưa từng nghĩ đến. Tôi nói chuyện với thầy mong tìm ra cách giải quyết nào đó, nhưng đáp lại sự mong mỏi của tôi thầy ráo hoảnh coi như đứa bé đó chẳng liên quan gì đến thầy. Thầy phân tích cho tôi thấy tốt nhất là tôi nên lặng lẽ bỏ đứa bé đi, đừng dại dột mà làm rùm beng mọi chuyện. Tôi hiểu những gì thầy nói, tôi biết thầy nói đúng. Ở vùng quê này thì ai tin được một thầy giáo đường hoàng đạo mạo lại có thể làm cho một con bé (đã từng) rất giỏi giang man bầu cơ chứ? Ai có thể chấp nhận được một đứa con gái như tôi? Tôi có trách thầy không? Có chứ. Nhưng có lẽ tôi trách bản thân mình nhiều hơn. Tôi ngu ngốc và quá non dại, để bây giờ cái giá phải trả là quá đắt cho cái sự kém cỏi đó.

Sau khi nói chuyện với thầy xong, tôi chỉ cười nhạt và không bao giờ có ý định đến tìm thầy một lần nào nữa. Người đàn ông tôi đã từng nghĩ là tôi yêu, yêu bằng cả trái tim dại dột,u mê của mình, giờ chỉ còn là nỗi chán chường và thất vọng trong tôi. Lấy hết can đảm, tôi kể với bố mẹ mọi chuyện. Gần như ngay lập tức, bố mẹ tôi bay ra bắc. Trái ngược với suy nghĩ của tôi, nhìn thấy tôi bố mẹ chỉ khóc.

Ngay khi nhìn những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt khắc khổ của bố mẹ, tôi mới ngỡ ngàng nhận ra tôi là đứa con bất hiếu đến nhường nào. Rất nhanh sau đó, tôi chuyển trường vào sài gòn. Tôi ra đi trong lặng lẽ, không kịp chào tạm biệt cả những bạn bè thân, cũng không có cơ hội gặp lại thầy một lần nào nữa.

Thời gian mang bầu Sún ( tên con trai tôi) là thời kì tôi đau khổ nhất. học lớp 11 mà phải đến trường với cái bụng bầu vượt mặt, không phải nói chắc mọi người cũng đoán được phần nào tôi ê chề nhục nhã ra sao. Thật may khi ngôi trường tôi theo học đồng ý chấp nhận tôi, các bạn bè cũng không dò xét nhiều mà đỗi xử với tôi rất đúng mực. Ở cái thành phố hoa lệ này, có lẽ họ cũng không quá bận tâm về một con bé mang bầu ở cái tuổi trẻ măng như thế. Gia đình tôi luôn khuyên tôi nên tạm nghỉ một năm, đợi sinh xong rồi tinh tiếp.

Nhưng tôi sợ rằng khi tôi rời xa trường học, tôi sẽ sụp đổ. Tôi sợ hãi những khoảng thời gian nhàn rỗi của mình vì khi ấy, những kí ức về thầy, về quãng thời gian buông thả ấy cứ hiện lên giày vò và cắn xé tôi. Tôi thương con tôi, tôi thương gia đình tôi, nên tôi lại càng phải cố gắng hơn gấp bội. Tôi chăm chỉ đi học ở trường, tập thể dục đều đặn, về nhà lại học tiếng anh , nghe nhạc và cố gắng không để mình rơi vào trạng thái trầm cảm. Quãng thời gian đó nếu không có tình yêu của ba mẹ và anh chị ,có lẽ tôi đã chẳng thể vượt qua được. Đến cuối năm lớp 11, tôi sinh bé Sún. Nếm trải nỗi đau đớn tột cùng ấy, tôi mới càng thây trân trọng sinh mạng của mình, trân trọng gia đình và cuộc sống này nhiều hơn. Thật may mắn, bé Sún lớn lên dù không có tình yêu của bố nhưng cũng rất ngoan ngoãn và kháu khỉnh. Con đáng yêu, và rất quấn bà ngoại. Gia đình tôi tuyệt nhiên không bao giờ nhắc đến khoảng thời gian đó nữa, cũng không bao giờ hỏi tôi về thầy, về cha của Sún.

Nỗi vất vả khi làm một người mẹ đơn thân không phải ai cũng có thể hiểu, nhất là khi tôi lại làm mẹ ở cái tuổi quá trẻ như vậy. Nhưng tôi biết mình không được phép mềm yếu, mình có gia đình bên cạnh, mình phải cứng cỏi lên để có thể chăm sóc được con. Thời gian đó, tôi tạm nghỉ học để ở nhà chăm sóc cho con cứng cáp hơn một chút.
Nhưng cuộc đời chưa chịu dừng lại ở đó, vào một buổi chiều , ba mẹ tôi đi làm về và bị tai nạn giao thông. Họ đột ngột qua đời. Khi đó tôi đang học cuối năm 12, và bé sún đã được gần 2 tuổi.

Không thể diễn tả được nỗi đau tột cùng của anh chị em tôi khi đột ngột mất đi 2 người thân yêu nhất ấy. Riêng với tôi và con, nó chẳng khác gì rơi xuống vực sâu mà không cách nào lên được. Tôi đã làm khổ ba mẹ quá nhiều, chưa bù đắp được một ngày nào mà giờ ba mẹ đã vội ra đi. Bây giờ khi đang ngồi đây và viết những dòng này, tôi vẫn đang khóc. Nhưng không còn là giọt nước mắt yếu đuối của ngày ấy, tôi chỉ muốn cho ba mẹ thấy là tôi đã vươt qua nỗi đau đó như thế nào và sống ra sao,để ba mẹ có thể yên lòng .

Hết năm học lớp 12, tôi một mình đem con ra bắc, mặc cho lời ngăn cản quyết liêt của anh chị. Nhưng tôi quyết tâm thực hiện mong mỏi của ba khi còn sống, đó là tôi có thể đỗ được vào trường đại học KTQD. Vừa chăm con, vừa ôn thi, đó là khoảng thời gian cơ cực gian khó nhất đối với một đứa con gái vốn chưa bao giờ phải chịu khổ về vật chất như tôi. Tôi gửi con ở một nhà trẻ tư nhân, sáng đi dạy thêm, chiều đi chạy bàn, tối về nhà lại vừa chăm con vừa ôn thi. Ấy thế mà tôi cũng đỗ . Đỗ vào ngành cao điểm nhất trường hẳn hoi. Ngày biết tin mình đỗ đại học, tôi ôm con ngồi khóc suốt cả một đêm. Cuộc sống của mẹ con tôi giờ sẽ đi tiếp về đâu đây?

Phòng trọ nghèo nàn, thiếu thốn đủ mọi mặt,vậy mà trời thương con tôi vẫn lớn lên kháu khỉnh và khỏe mạnh. Con đáng yêu, nghe lời và sống rất tình cảm. Anh chị tôi thương em, bảo tôi để con cho anh chị nuôi vài năm cho đến khi tôi học xong, nhưng thằng bé quấn mẹ, không thể xa tôi được 1 tuần.

Vậy là tôi vừa đi học, vừa đi làm, vừa chăm con. Nhiều lúc nghèo đến mức tôi chỉ có thể ăn cơm trắng qua ngày, dành tiền mua sữa cho con. Con thiếu thốn, chưa bao giờ biết đến một bộ quần áo đẹp, chưa bao giờ được tôi đưa đi chơi. Vậy mà con không hề đòi. Có lẽ con cũng thương mẹ con vất vả và hiểu hoàn cảnh của mình nên rất yêu tôi. Nhiều đêm nằm ôm con, nghĩ về lời con trẻ thỉnh thoảng lại hỏi con không có bố hả mẹ, mà tôi ứa nước mắt. Tôi cũng mong mỏi cho con một cuộc sống đủ đầy, một gia đình hoàn chỉnh, nhưng có lẽ chưa phải là lúc này. Tôi thương con tôi phải lớn lên dưới mái nhà trọ nghèo nàn chật chội, với sự bận rộn của mẹ,với thiếu thốn đủ đường. Càng thương con, tôi lại càng điên cuồng lao đầu vào học và đi làm. Vốn tiếng anh cũng khá nên tôi xin vào làm cho một công ty du lịch , đi tour quanh Hà Nội, nhận tiền tips từ khách du lịch nước ngoài. Với tiền lương làm thêm và sự giúp đỡ của anh chị cũng đủ cưu mang mẹ con tôi chật vật đi hết 4 năm dài. 4 năm đó, công việc gì tôi cũng đã từng thử, có đêm chỉ ngủ 2,3 h đồng hồ. Từ gia sư, rửa bát thuê, chạy bàn, PG, đến bán hàng, phụ bếp, gì tôi cũng đã từng làm.

Và trong một lần đi gia sư, tôi đã gặp chị. Chị là mẹ của học sinh tôi dạy, và cũng là một người mẹ đơn thân. Biết hoan cảnh của tôi, chị thương lắm. Chị giúp đỡ tôi rất nhiều mà bây giờ tôi vẫn chưa sao trả nghĩa cho chị hết được. Chị coi tôi như em gái, cho tôi vào làm trong công ty của chị, vô tình lại là nơi phù hợp với ngành nghề tôi đang học. Vậy là mới năm thứ 3 thôi, tôi đã có công việc với đồng lương đủ nuôi con mà không cần nhờ đến anh chị nữa. Bây giờ, khi đã ra trường được 2 năm, nhờ sự cố gắng của bản thân và sự giúp đỡ của chị, tôi đã là trưởng bộ phận, đã có đủ tiền để nuôi con, thuê cho con một cái nhà tốt hơn, mua cho con hộp sữa tốt hơn. Vì yêu cầu công việc, tôi cũng chú trọng đến ngoại hình nhiều hơn. Và ít nhất cũng đã trở thành một trưởng bộ phận năng động, trẻ trung, và xinh xắn như mọi người nhận xét. Và khi cuộc sống đang dần ổn định như thế thì tôi lại gặp lại thầy.

Thầy xuất hiện trước mắt tôi một cách tình cờ khi thầy đưa cháu trai đến xin việc. Chúng tôi gặp nhau, nhanh chóng nhận ra nhau, rồi cũng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản để đối diện với nhau. Hận thù trong lòng tôi sớm đã không còn, tôi chỉ nhìn thầy như một người bạn đã quá lâu không gặp, không chút tò mò về cuộc sống của thầy, cũng không còn bất cứ cảm xúc nào nữa. Và khi đó, tôi biết rằng, tôi đã có đủ dũng khí để gạt lại quá khứ sau lưng mà sống tiếp.
[Đọc Truyện Này...]


10 câu chuyện cực ngắn đáng suy ngẫm



Câu chuyện thứ nhất:

Một cậu học trò lớp ba viết rằng cậu muốn trở thành một diễn viên hài trong bài tập làm văn của mình. Người bố phê: “Không có chí lớn”, còn thầy giáo nói: “Thầy chúc em mang tiếng cười cho toàn thế giới”. Là người lớn, chúng ta nên khuyến khích, cổ vũ hơn là đặt ra những yêu cầu quá cao đối với trẻ con. Hơn thế, chúng ta hãy mở rộng khái niệm thành công để trẻ con thoải mái tung đôi cánh ước mơ của mình.


Câu chuyện thứ hai:

Ăn cơm xong, mẹ và con gái rửa chén bát trong bếp, bố và con trai ngồi xem ti vi. Bỗng nhiên có tiếng đổ vỡ dưới bếp, sau đó im bặt. Con trai nói: “Con biết chắc mẹ vừa làm bể chén bát”, bố hỏi: “Tại sao con chắc như thế?”, con trai trả lời: “Vì không nghe tiếng mẹ la”.

Chúng ta luôn đánh giá người khác và đánh giá bản thân qua những tiêu chuẩn nào đó, thường khó khăn với người khác nhưng lại rất dễ dãi đối với mình.

Câu chuyện thứ ba:

Người ăn mày nói: “Bà có thể cho tôi xin một ngàn không?”, người qua đường trả lời: “Nhưng tôi chỉ có năm trăm”, người ăn mày bảo: “Vậy bà thiếu tôi năm trăm nhé”.

Nhiều người trong chúng ta luôn cho rằng ông trời mắc nợ mình, cho mình không đủ, không tốt nên lòng tham đã che mất thái độ biết ơn.

Câu chuyện thứ tư:

Người vợ đang nấu ăn trong nhà bếp, người chồng đứng bên cạnh nhắc nhở: “Cẩn thận, coi chừng khét!”, “Sao em bỏ ít muối thế?, “Ơi kìa, nước đã sôi rồi, em cho thịt vào đi”. Người vợ bưc bội: “Anh làm ơn đi ra ngoài giùm em! Em biết nấu ăn mà!”. Người chồng mỉm cười: “Ừ, có ai bảo em không biết nấu ăn đâu. Anh chỉ muốn em hiểu được cảm giác của anh như thế nào khi đang lái xe mà em ngồi bên cạnh cứ lải nhải”.

Học cách thông cảm người khác không khó, chỉ cần chúng ta đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.

Câu chuyện thứ năm:

A nói với B: “Khu nhà tôi vừa dọn về một ông hàng xóm bất lịch sự. Tối hôm qua, đã gần một giờ sáng rồi mà ông ta còn qua đập cửa nhà tôi rầm rầm”. B hỏi: “Thế anh có báo cảnh sát không?”. A trả lời: “Không, tôi mặc kệ ông ta, xem ông ta như thằng điên vì lúc ấy tôi đang tập thổi kèn saxophone”.

Chuyện gì cũng có nguyên nhân, nếu biết trước lỗi của mình thì hậu quả sẽ khác đi. Tuy nhiên, chúng ta lại thường ít khi thấy mình sai, nhưng lại dễ dàng thấy người khác sai.

Câu chuyện thứ sáu:

Hai cha con đi ngang qua một khách sạn 5 sao. Trông thấy một chiếc xe hơi xịn rẽ vào, cậu con trai nhận xét:

– Những người ngồi trên chiếc xe ấy đều có trình độ học vấn rất thấp!

Người cha ôn tồn đáp lại:

– Người vừa phát biểu câu ấy là người hiện trong túi không có lấy một đồng xu!

Con người thường có thái độ “ghen ăn tức ở”, khi nói ra điều gì, nhận xét việc gì đều thể hiện trình độ và “đẳng cấp” của mình. Bởi vậy hãy thận trọng!

Câu chuyện thứ bảy:

Có hai đoàn khách nước ngoài đến tham quan một địa điểm du lịch sinh thái. Do trời mưa nên đường dẫn vào khu “Kỳ hoa dị thảo” lầy lội. Người hướng dẫn của đoàn thứ nhất bảo: “Xin lỗi quý khách, chúng ta không thể đi tiếp”. Còn người hướng dẫn đoàn thứ hai suy nghĩ một thoáng rồi nói: “Để quý khách thấy rằng việc tìm kiếm kỳ hoa dị thảo khó khăn như thế nào, Ban giám đốc công ty đã cố tình tạo con đường lầy lội cho quý khách có thêm cảm xúc thực tế”.

Hoàn cảnh khác nhau, quan điểm khác nhau sẽ nhìn một sự vật không giống nhau. Tư tưởng kỳ lạ như thế đấy bạn ạ! Nếu bạn chịu suy nghĩ thì quyền quyết định hoàn cảnh nằm trong tay bạn.

Câu chuyện thứ tám:

Một phụ nữ vào tiệm kim hoàn, trông thấy hai chiếc vòng đeo tay giống nhau như đúc, một chiếc giá 2 triệu, một chiếc giá 20 triệu. Không chần chừ, bà ta liền lấy chiếc 20 triệu vì nghĩ rằng đắt tiền chắc chắn sẽ là đồ tốt. Khi vừa quay lưng bước đi, bà nghe nhân viên nói với nhau: “Không ngờ chỉ vì đính sai bảng giá mà chúng ta lời đến 18 triệu đồng!”.

Hãy xem, lắng nghe và kiểm định. Đó là lời khuyên trong câu chuyện này. Có nhiều thứ tưởng vậy, thấy vậy, nghe vậy mà không phải vậy, đừng vì chủ quan, tin vào suy nghĩ của mình mà lầm to.

Câu chuyện thứ chín:

Hai vợ chồng vào xem triển lãm tranh của các họa sĩ trẻ, trong đó có một bức tranh của con trai họ. Người vợ đi rất nhanh, mắt chỉ kịp lướt vào tên của tác giả ở mỗi bức tranh. Một lúc sau không thấy chồng, người vợ quay lại tìm. Người chồng đang đứng trước một bức tranh say sưa ngắm nhìn. Bức trang ấy lúc nãy người vợ đã xem qua. Bà bực bội nói: “Ông đứng đó làm gì vậy? Sao không đi tìm bức tranh của con mình?”. Người chồng quay sang nhìn vợ: “Đây là tranh của con mình nè, nó quên ký tên trên bức tranh”.

Trong cuộc sống, có người chỉ lo chạy băng băng nên đã không thể tìm thấy thứ mình cần tìm, đánh mất cơ hội được thưởng thức hoa nở hai bên đường.

Câu chuyện thứ mười:

Tại buổi lễ tốt nghiệp ở một trường cấp hai, thầy hiệu trưởng đọc tên học sinh xuất nhất trong năm học. Đọc đến lần thứ ba mà vẫn không thấy ai đi lên sân khấu. Thầy hiệu trưởng nhìn xuống, hỏi cậu học sinh xuất sắc đang bình thản ngồi bên dưới:

– Em không nghe thầy gọi tên à?

Cậu học sinh đứng lên, lễ phép:

– Dạ, thưa thầy em đã nghe. Nhưng em sợ các bạn chưa nghe thấy ạ!

Danh và lợi đã vô tình trở thành chiếc lồng nhốt chúng ta vào trong ấy. Chúng ta luôn giáo dục con em mình phải cố gắng học thật giỏi, phải trở thành nhân vật xuất sắc nhất nhưng lại ít khi dạy các em tính khiêm tốn.
[Đọc Truyện Này...]


SỰ TÍCH NGƯỜI MẸ



Ngày xưa, khi tạo ra người Mẹ đầu tiên trên thế gian, ông Trời đã làm việc miệt mài suốt sáu ngày liền, quên ăn quên ngủ mà vẫn chưa xong việc.Thấy vậy một vị thần bèn hỏi: 

“Tại sao ngài lại mất quá nhiều thời giờ cho tạo vật này?” 

Ông Trời đáp: “Ngươi thấy đấy. Đây là một tạo vật cực kì phức tạp gồm hơn hai trăm bộ phận có thể thay thế nhau và cực kì bền bỉ, nhưng lại không phải là gỗ đá vô tri vô giác. Tạo vật này có thể sống bằng nước lã và thức ăn thừa của con, nhưng lại đủ sức ôm ấp trong vòng tay nhiều đứa con cùng một lúc. Nụ hôn của nó có thể chữa lành mọi vết thương, từ vết trầy trên đầu gối cho tới một trái tim tan nát. Ngoài ra ta định ban cho vật này có sáu đôi tay” 


Vị thần nọ ngạc nhiên: “Sáu đôi tay? Không thể tin được!”. Ông Trời đáp lại: “Thế còn ít đấy. Nếu nó có ba đôi mắt cũng chưa chắc đã đủ”. “Vậy thì ngài sẽ vi phạm các tiêu chuẩn về con người do chính ngài đặt ra trước đây”, vị thần nói.

Ông Trời gật đầu thở dài: “Đành vậy. Sinh vật này là vật ta tâm đắc nhất trong những gì ta đã tạo ra, nên ta dành mọi sự ưu ái cho nó. Nó có một đôi mắt nhìn xuyên qua cánh cửa đóng kín và biết được lũ trẻ đang làm gì. Đôi mắt thứ hai ở sau gáy để nhìn thấy mọi điều mà ai cũng nghĩ là không thể biết được. Đôi mắt thứ ba nằm trên trán để nhìn thấu ruột gan của những đứa con lầm lạc. Và đôi mắt này sẽ nói cho những đứa con đó biết rằng Mẹ chúng luôn hiểu, thương yêu và sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của chúng, dù bà không hề nói ra”.

Vị thần nọ chạm vào tạo vật mà ông Trời đang bỏ công cho ra đời và kêu lên: “Tại sao nó lại mềm mại đến thế?”. Ông trời đáp: “Vậy là ngươi chưa biết. Tạo vật này rất cứng cỏi. Ngươi không thể tưởng tượng nổi những khổ đau mà tạo vật này sẽ chịu đựng và những công việc mà nó phải hoàn tất trong cuộc đời.”

Vị thần dường như phát hiện ra điều gì, bèn đưa tay sờ lên má người Mẹ đang được ông Trời tạo ra “Ồ, thưa ngài. Hình như ngài để rớt cái gì ở đây”.

“Không phải. Đó là những giọt nước mắt đấy”, ông Trời thở dài.

“Nước mắt để làm gì, thưa ngài?”, vị thần hỏi.

“Để bộc lộ niềm vui, nỗi buồn, sự thất vọng, đau đớn, đơn độc và cả lòng tự hào – những thứ mà người Mẹ nào cũng sẽ trải qua”.
[Đọc Truyện Này...]


TÂM SỰ CỦA MỘT ÔNG CHỒNG



Chồng thức suốt đêm chăm sóc vợ ốm, sáng ra hỏi: “Hôm nay thấy thế nào? Còn đau không?”. 
Người ấy đến thăm, hỏi: “Hôm nay em thấy thế nào? Còn đau không em?”.

Chồng hì hụi nấu cho vợ bát cháo, bưng đến, nói: “Ăn đi cho toát mồ hôi…”

Người ấy đến đúng lúc bát cháo còn để trên bàn, bảo: “Em ăn đi kẻo nguội…”

Sáng thấy trời trở gió, chồng đưa cho cái áo khoác bảo: “Trời lạnh đấy…”

Người ấy nhìn thấy quấn kín mít trong đống áo quần, hỏi: “Có lạnh không em?”



Chỉ thêm một từ “em” mà sao nghe lòng cứ rưng rưng. Người ấy thật dịu dàng, thật trìu mến, thật đáng yêu.

Chỉ thiếu một từ “em” mà thấy lòng lạnh tanh, ngao ngán thấy ông chồng thật khô khan, cục mịch.

Chỉ vì một từ em mà chị đã xao lòng. Chỉ thiếu một từ em mà chị cảm thấy hụt hẫng, người đâu mà khô như ngói.

Chị thật chóng quên. Trước kia anh đâu có thế. Nhưng…

Anh vừa hoàn thành công trình được nghiệm thu xuất sắc, vội lao về nhà để đưa vợ đi nhà hàng chiêu đãi, mặc cho đồng nghiệp í ới rủ rê đi nhậu, nhưng gặp ngay nét mặt lạnh lùng của vợ:

- Hôm nay thất nghiệp hay sao mà giờ này đã về…

Nguội cả niềm vui.

Vui quá vì nhận được một hợp đồng béo bở, về thấy vợ đang lúi húi nấu cơm, thương vợ quá nên bàn:

- Em tìm thuê lấy người giúp việc cho đỡ vất…

Vợ cau có:

- Sợ vợ vất vả hay thích có bà bé trong nhà?

Tình yêu vụt tắt.

Có hôm tự nhiên nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa thấy yêu vợ lạ lùng, chẳng kìm được lòng đến bên vợ hôn một cái. Vậy mà vợ quay ngoắt lại, giương mắt lên hỏi:

- Hôm nay lại làm gì nên tội hả? Anh khai ngay. Hôm nay anh gặp lại người yêu cũ phải không?

Nói là vì yêu vợ quá thì vợ lại phì vào mặt bảo: “Đừng giả dối, đừng đánh trống lảng…”. Buồn cả người.

Có hôm công việc không suôn sẻ, vừa mệt, vừa chán, chỉ mong được về nhà nằm nghỉ bên vợ con cho quên hết sự đời, vậy mà vừa mở cửa, mới bước được có một chân vào nhà vợ đã nhìn lom lom hỏi:

- Hôm nay cãi nhau với con nào hả? Sao mặt mũi trông như thất tình vậy?

Cứ nghĩ, giá như vợ chỉ hỏi một câu: “Anh có chuyện gì mà trông mệt thế?”, chắc sẽ bật khóc mà nói: “Không có em chắc anh không sống nổi…”.

Vợ bước từ phòng tắm ra, trông vợ mát mẻ cứ như thiên thần, yêu thật là yêu, chạy ra ôm vợ vào lòng, ghé tai nói khẽ: “Em xinh thật là xinh. Thơm thế, cứ như được ướp bằng ngàn loài hoa ấy…”.

Vợ hất tay, nguýt dài: “Đừng có tán, tính chuyện vớ vẩn hả… người ta đang mệt đây, để cho người ta yên”. Trăm ngàn tình yêu đều sun cả lại, cụt cả hứng.

Ngày sinh nhật vợ, nhân có tiền thưởng, hứng chí mua cho vợ một bó hoa lan cực đẹp. Cầm bó lan đi đường bao cô gái phải trầm trồ khen, sướng run cả người, tin chắc vợ sẽ vui lắm đây. Vậy mà vợ chỉ nhìn bó hoa đã hỏi ngay: “Bao nhiêu tiền thế? Anh mua hay cô nào mua hộ?” Niềm vui chợt tắt.

Nhưng nào đã xong, vợ truy mãi đành phải nói giá bó hoa (mà chỉ là nửa giá thật thôi đấy), vợ giãy lên đành đạch tưởng bị đứt ruột, kêu rầm: “Kỳ sau đến ngày sinh nhật tôi ông cứ mua cho tôi con gà để tôi ôm là được, đừng có hoa hoét làm gì phí tiền…”.

Cứ thế mà những lời có cánh, những hành động galăng dần dần mai một, héo hon, khô đét.

Có nhiều lúc khao khát được nói những lời yêu thương, khao khát được bày tỏ tình cảm với vợ mà miệng chẳng dám nói lời ngọt ngào âu yếm, sợ phải nhìn ánh mắt nghi ngờ của vợ, sợ phải nghe vợ nói: “Đừng có mà giả tạo, đừng có mà nói điêu…”.

Vợ chẳng biết chính mình đã biến chồng thành mảnh ngói khô khan để rồi cứ thế mà hờn trách, xa rời chồng. Để rồi xao lòng với người đàn ông khác bởi một tiếng “em”…
[Đọc Truyện Này...]


Đi qua những ngày nắng



"Đúng là thứ gì cũng hữu hạn, nhưng mình mong niềm vui trong cậu có thể là vô hạn"

***

Năm nay, tôi học lớp 11, một lớp được gọi là nhàn nhã nhất trong ba năm học phổ thông, không phải khó khăn, bỡ ngỡ như năm học lớp 10, cũng không phải loay hoay, bận rộn ôn tập như năm lớp 12. Cũng vì lẽ đó mà tôi có rất nhiều thời gian rảnh để làm những gì mình muốn.

Vào học được một tháng, trường tôi tổ chức hội thể thao để chọn ra đội thắng cuộc đại diện cho trường tham gia hội thể thao do tỉnh tổ chức trong tất cả các môn thể thao, bóng chuyền, bóng rổ, cầu lông...môn nào cũng có. Hôm ấy, tôi háo hức cùng các bạn đi cổ vũ cho đội bóng chuyền nam lớp mình, vì đó là trận chung kết, chỉ cần đánh bại các anh lớp 12 thì lớp tôi sẽ dành chiến thắng chung cuộc. Lâu nay tôi không để ý đến thể thao nên không ngờ thể thao lại hấp dẫn như vậy, hay chỉ có mỗi môn bóng chuyền nhỉ?

Sau gần hai tiếng thi đấu, lớp tôi hòa 2- 2, vậy nên sẽ có một trận quyết định để chọn ra đội thắng cuộc, đặc biệt là, trận đấu này chỉ cần đội nào ghi được 15 điểm trước là đội chiến thắng chứ không cần 25 điểm như bốn trận trước. Không khí trong nhà thi đấu vô cùng căng thẳng. Tôi chăm chú theo dõi từng động tác của cả hai đội, mỗi lần đội các anh ghi được điểm thì tôi cũng giống như bao người khác, cứ giật mình lo lắng sợ đội mình bị thua. Rồi bất ngờ, loa phát thanh vang lên lại vang lên: "Tỉ số bây giờ là 14- 14"

Chỉ cần một điểm nữa thôi, 11d7 cố lên, cố lên. Tôi hòa giọng cùng các bạn khác, la hét inh ỏi. Sau khi một anh lớp 12 phát bóng lần cuối cùng, một bạn nam lớp tôi đỡ được bóng, không cho bóng bị rớt xuống sàn hay bay ra khỏi sân. Khi phát hiện bên sân đối thủ có khoảng trống, bạn đó dùng hết sức để đập bóng qua lưới. Nhưng không may, hàng phòng thủ của các anh quá cao, quả bóng bị dội ngược trở lại. Lớp chúng tôi đồng loạt "ôi" một tiếng. Ngay khi tất cả đều nghĩ lớp tôi sẽ thua thì cậu đã nhanh tay đánh bóng quay trở lại sân, rồi bay người lên cao đập một phát quyết định, các anh đội bạn chưa kịp phản ứng thì trái bóng đã đập xuống sàn rồi nảy ra khỏi sân.

"Tỉ số 15- 14, các bạn lớp 11d7, các bạn đã trở thành đội chiến thắng"

Lớp tôi la lên trong hạnh phúc. Dưới sân, các thành viên còn lại trong đội lần lượt chạy đến ôm lấy cậu. Chính cậu đã tạo nên chiến thắng cho lớp tôi. Còn tôi, vẫn cứ đứng im như tượng nhìn về phía cậu. Kể từ khi cậu mím môi bay lên, dùng sức đập mạnh trái bóng sang sân đội bạn, tim tôi đã như ngừng đập. Một cảm giác khó gọi thành tên xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi. Biết phải diễn tả thế nào đây nhỉ? Phải chăng tôi đã bị trúng tiếng sét ái tình?

Cậu tên là Phương Vũ, đầy đủ là Lâm Phương Vũ, chà, cái tên nghe hay thể nhỉ. Phương Vũ được cô giáo sắp xếp ngồi ở cuối lớp, vì cậu khá cao, nên cô sợ các bạn khác sẽ bị lấp tầm nhìn nếu cậu ngồi trên. Cậu không nói gì mà vui vẻ chấp nhận. Tôi ngồi cách cậu ấy ba dãy bàn, lại thêm người đầu lớp, người cuối lớp, thế nên cả nửa học kì trôi qua, chúng tôi chẳng nói chuyện với nhau một câu nào. Nhưng từ sau ngày hôm ấy, tôi đã có sở thích được "nhìn" cậu ấy mỗi ngày. Đơn giản, chỉ là nhìn từ xa thôi.

Cậu trầm lặng, ít nói, rất ít khi biểu hiện cảm xúc, nhưng có một điều đặc biệt là khá...điển trai. Vậy mà sao lâu nay tôi không để ý nhỉ? Đấy là theo tôi nhận xét, chứ chẳng biết có phải sự thật hay không, vì khi đã thích một người, thì tất nhiên trong mắt mình người ấy điều gì cũng tốt mà.

- Nói như vậy...có nghĩa là chỉ trong vài giây ngắn ngủi cậu đã thích Phương Vũ à?

Sau khi nghe tôi tâm sự, Liên tròn mắt hỏi tôi. Tôi đau khổ gật đầu. Thì vốn dĩ tôi đâu muốn như vậy, đối với tôi tình yêu sét đánh thật điên rồ.

Liên tỏ vẻ suy nghĩ:

- Vậy cậu tính sao đây?

- Mình không biết nữa- Tôi lắc đầu.

- Hay là cậu cứ nói thẳng ra với Vũ đi- Liên đề nghị

Tôi rụt cổ lại:

- Mình không dám đâu.

- Chẳng lẽ cậu đợi người ta có người yêu rồi mới dám nói sao?

Tôi chớp mắt, nhìn Liên tỏ vẻ vô tội. Liên thở dài rồi nói:

- Thôi được rồi, nếu cậu không dám thì để mình nói cho.

Nói xong câu đó, Liên hùng hổ đứng dậy. Tội vội vàng kéo nó ngồi xuống:

- Lạy cậu, để mình nghĩ cách nghĩ cách cái đã.

Đúng lúc đó, từ ngoài cửa lớp một cô gái bước vào, rất tự nhiên đi xuống cuối lớp, và rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Phương Vũ. Tôi vừa "lén" nhìn họ nói chuyện, vừa hỏi Liên:

- Ai thế nhỉ?

- Làm sao mình biết được- Nó trả lời tỉnh bơ. Sau đó còn chua thêm một câu:

- Có khi là bạn gái của cậu ấy cũng nên.

- Vì sao lại thế? Vì sao người mà mình thích lại có bạn gái rồi kia chứ? –Tôi mếu máo.

Liên thở dài:

- Chắc tại số cậu xui xẻo thôi.

- Vậy là mình phải rút lui sao?

- Nói vậy thôi chứ mình cũng không chắc, để điều tra xem sao.

- Điều tra? Tôi mở lớn mắt.

- Tất nhiên- Nàng gật đầu chắc nịch.

Và ngay sáng hôm sau, Liên lôi tôi ra góc trường, lấy trong cặp ra một tờ giấy, nói:

- Mình điều tra xong hết rồi, Phương Vũ tên thật là Lâm Phương Vũ...

- Cái này mà cũng cần điều tra sao? Tôi thất vọng hỏi.

- Im lặng, mình chưa đọc hết mà- Liên gắt lên làm tôi im luôn.

- ...Cha Phương Vũ tên là Lâm Phương Hải, làm trưởng phòng tại công ty TNHH DFT, mẹ cậu ấy là Trương Thanh Hồng, nghề nghiệp: nội trợ. Em gái cậu ấy là Lâm Phương Quỳnh, chính là cô gái mà chúng ta thấy hôm qua...

- Thật à?Tôi la lên.

- Im lặng, sao cậu cứ thích ngắt lời người khác thế hả? Liên nguýt tôi một cái, tôi cũng nguýt lại nhỏ.

- Bạn gái của cậu ấy là, ak, cậu ấy chưa có bạn gái, còn người thầm yêu cậu ấy là...

- Là ai? - Tôi giục, tôi thực sự muốn biết người có cùng đối tượng với mình là ai.

- Là...Thiên Ân.

Thiên Ân, sao cái tên này nghe quen thế nhỉ? A, Thiên Ân chẳng phải là tôi sao. Tôi đập Liên một phát, bực mình nói:

- Cậu dám xỏ xiên mình hả?

Liên nhăn mặt vì đau, nhưng vẫn ngang bướng nói:

- Thì rõ ràng là cậu thích Phương Vũ, tất nhiên là được đưa vào danh sách này rồi.

Tôi "hứ" một cái rồi giật lấy tờ giấy, vừa gấp lại cẩn thận vừa hỏi:

- Mà sao cậu biết được hay vậy?

Liên vênh mặt lên:

- Mình mà lại. Yên tâm đi, đúng 99,9% đấy nhé!

Cứ một, hai tuần là Phương Vũ cùng đội bóng chuyển của lớp đi lên huyện thi đấu. Tôi cứ thấy tiếc hùi hụi vì không được xem cậu ấy phát bóng, đánh bóng rồi đập bóng. Vì tôi phải đi học mà.

Sau khi biết Phương Vũ chưa có bạn gái, tôi tự cho mình cái quyền được "thích" cậu ấy. Dù vậy nhưng gần một tháng nay, tôi cũng chưa dám nói chuyện với Phương Vũ một lần nào, chỉ biết ngôi từ xa ngắm cậu ấy. Đã vậy còn có lần bị cậu phát hiện, những lúc như thế, tôi chỉ biết quay mặt đi nên không biết cậu phản ứng như thế nào.

Rồi một hôm, tôi thấy Phương Vũ bỏ ra ngoài vào giờ ra chơi khi đám con trai đang bàn tán sôi nổi về trận đấu bóng chuyền trên huyện hôm trước, họ nói đã cố gắng hết sức mà vẫn thua. Tôi cắn môi suy nghĩ một lúc rồi quay sang hỏi Liên:

- Hình như Phương Vũ buồn về chuyện đội bóng chuyền lớp mình bị thua phải không?

Liên vừa chép lia lịa bài tập của tôi vào vở mình vừa nói:

- Uh, cũng có thể.

Tôi không hỏi gì nữa mà nói:

- Mình ra ngoài một lát.

Tôi phải nói vậy vì sợ Liên không biết, cứ thế nói chuyện một mình như lần trước thì tội nghiệp.

Tôi đi ra ngoài nhưng chẳng biết Phương Vũ đi hướng nào mà tìm, tôi cứ đi lung tung, không ngờ lại thấy Phương Vũ ngồi trên lan can của dãy nhà bên tay phải, vì dãy nhà này toàn là phòng thiết bị nên không mấy ai lui tới. Tôi bước lại gần cậu ấy, vừa đi vừa nghĩ xem nên bắt đầu câu chuyện như thế nào.

- Phương Vũ, cậu ngồi như vậy không sợ ngã sao?

Phương Vũ quay đầu lại, ánh mắt ánh lên tia ngạc nhiên khi nhìn thất tôi, nhưng chỉ sau vài giây, cậu mỉm cười:

- Ngã mà ai không sợ, cậu hỏi thừa quá.

- Sợ mà vì sao cậu còn ngồi?

- Thích.

Cậu ấy trả lời như vậy, làm tôi chẳng biết phải nói thế nào. Nhưng chợt nhớ ra, tôi hỏi:

- Có phải cậu đang buồn chuyện lớp mình bị thua không?

Cậu ấy nhướng mắt nhìn tôi:

- Vì sao cậu hỏi như vậy?

- À...tại vì hôm nay mình thấy cậu khác lắm

- Vậy à? Chắc tại trùng hợp thôi, mình không quan trọng chuyện trường lớp lắm, mình chỉ muốn ra đây hóng gió.

"Không quan trọng chuyện trường lớp mà khi ấy cậu lại cố gắng đỡ bóng à? Nếu khi ấy cậu không làm thế thì mình đâu có thích cậu chứ"- Tôi đau khổ nghĩ thầm, tự dưng lại muốn trách cậu ấy vô tâm quá. Tôi chỉ ước mình được như những nữ chính trong phim thần tượng Đài Loan, không cần nói ra mà nam chính vẫn có thể hiểu được tình cảm của họ. Thế mới biết, phim vẫn chỉ là phim mà thôi.

- Thiên Ân, cậu không sao chứ?

- À, mình không sao- Tôi bối rối vuốt tóc, chắc tôi đứng đơ ra rất lâu nên Phương Vũ mới hỏi vậy. Phương Vũ cứ nhìn chằm chằm vào tôi làm tôi càng lúng túng hơn. Trong lồng ngực, trái tim đập loạn xạ liên hồi. Tôi vội nói:

- Thôi, sắp đến giờ vào lớp rồi, mình vào lớp trước đây.

Tôi cố bước đi thật nhanh, nếu còn ở đó, tôi không biết mình sẽ nói ra điều gì kinh khủng nữa. Bất chợt, tôi giật thót mình khi nghe thấy tiếng gọi phía sau:

- Thiên Ân...

Tôi quay đầu lại, cố tỏ ra hết sức bình tĩnh:

- Có chuyện gì vậy?

Phương Vũ nhảy khỏi lan can và đi lại gần tôi, mỉm cười:

- Mình hỏi cậu một chuyện được không?

- Uh, cậu hỏi đi.

Phương Vũ có vẻ khó nói, sau một hồi suy nghĩ, cậu ngập ngập ngừng lên tiếng:

- Nếu như cậu giận người yêu mình, thì cậu có mong muốn người yêu mình xin lỗi hay không? Ý mình là, nếu như người kia chịu xin lỗi trước, cậu có chịu tha thứ.

Tôi nghe như sét đánh bên tai, vì tôi đâu ngốc nghếch đến nỗi không hiểu Phương Vũ muốn nói gì. Thì ra...đây mới là lí do làm cậu ấy buồn. Tôi gượng cười, hỏi:

- Có phải bạn gái cậu giận cậu không?

Phương Vũ gật đầu, sau đó nói:

- Cậu có thể chỉ mình phải làm thế nào để cô ấy hết giận mình không?

- Uh, nhưng cậu phải kể cho mình nghe mọi chuyện thế nào đã chứ...

Tôi kể chuyện Phương Vũ đã có bạn gái cho Liên nghe, nó thắc mắc nói, vì sao có thể như vậy được, chính nó đã đến tận nhà và hỏi mẹ cậu, và chính miệng mẹ cậu đã nói là chưa mà. Tôi thở dài rồi nói, chuyện riêng tư của con cái, thì làm sao ba mẹ biết được. Hơn nữa, họ cũng đâu rảnh để nói chuyện của con mình cho một người không quen không biết nghe. Mà có nói thế nào đi nữa thì sự thật vẫn là sự thật, tôi có hét lên hàng trăm lần rằng "Phương Vũ chưa có bạn gái" cũng không thay đổi được gì.

- Dù là như vậy, nhưng cậu đừng buồn quá nhé!- Liên an ủi: Biết đâu đến một lúc nào đó, Phương Vũ hiểu được tình cảm của cậu sẽ bỏ cô bạn kia và yêu cậu thì sao.

Dù đang buồn nhưng nghe Liên nói tôi cũng phải bật cười, tôi bảo:

- Cậu tưởng tượng phong phú quá rồi đấy, lại còn ác miệng nữa, người ta đang yêu nhau mà cậu lại mong họ chia tay hả?

- Mình chỉ nói là biết đâu...

Nói vậy thôi chứ tôi cũng đâu khác gì Liên, tôi chỉ mong tình yêu của Phương Vũ sớm tan vỡ, để tôi có cơ hội nói ra tình cảm của mình. Nhưng khi cậu ấy nhờ tôi giúp đỡ, tôi lại không từ chối. Tôi còn nói, nếu cậu có gì cần giúp thì cứ nói với tôi, nếu giúp được tôi chắc chắn sẽ giúp. Tôi thấy ghét chính mình.Tôi thấy ghét cô bạn mà cậu nói, nhưng đó là một điều dễ hiểu mà. Vì khi yêu con người ta sẽ trở nên nhỏ nhen ích kỉ, tôi cũng không phải là vĩ nhân.

Đêm đó, tôi không thể nào ngủ được, nước mắt cứ tự nhiên trào ra, thấm vào gối, ướt đẫm. Tôi không biết mình khóc vì điều gì, khóc vì biết Phương Vũ đã có bạn gái hay khóc vì nhận ra tôi đã yêu cậu ấy quá nhiều? Nhưng chỉ đơn giản là, nước mắt làm lòng tôi nhẹ nhõm hơn.

Mọi chuyện cứ thế trôi đi theo quỹ đạo của nó, tình yêu đơn phương của tôi cũng theo đó lớn dần lên. Mỗi lần nhìn thấy Phương Vũ cười nói với bạn nữ trong lớp tôi đều thấy tim mình đau nhói, lúc nào cũng lo sợ người khác sẽ cướp mất Phương Vũ của tôi. Nhưng tôi lại thấy mình thật buồn cười, vì sự thực Phương Vũ đã là của người khác, còn đâu ra hai chữ "của tôi" kia chứ. Ảo tưởng, thật quá ảo tưởng.

- Thiên Ân, cảm ơn cậu nhiều nhé, nếu không có cậu, chắc đến giờ mình cũng chưa nghĩ ra cách để làm hòa nữa- Phương Vũ vui vẻ nói khi chúng tôi ra về.

Tôi cười lắc đầu:

- Không có gì, chuyện nhỏ mà.

- Hôm nào...

Phương Vũ đang định nói gì nữa, nhưng chợt chuông điện thoại cậu ấy reo lên. Là chuông báo tin nhắn. Tôi không biết là ai nhắn nhưng nhìn nét mặt cậu ngày càng rạng rỡ hơn khi đọc tôi cũng có thể đoán ra được. Cậu vội vàng bảo:

- Mình phải đi trước đây, chào cậu nhé!

Tôi không biết làm gì khác ngoài nhìn cậu chạy đi, bóng dáng cậu trong nắng mỗi lúc một xa làm tim tôi thắt lại. Dù đã chuẩn bị tâm lí mà sao không thể thoát khỏi cảm giác hụt hẫng. Nhưng rồi tôi cố gắng hít thở sâu, nở một nụ cười thản nhiên như không rồi bước đi. Cậu yêu ai là chuyện của cậu, nhưng sẽ không ai có quyền ngăn cản tôi yêu cậu. Như vậy là đủ rồi.

Phượng nở rồi phượng lại tàn, năm lớp 11 nhanh chóng kết thúc.

***

Năm lớp 12, Liên bất ngờ chuyển trường lên thành phố học, để lại mình tôi với những tâm sự không biết phải nói cùng ai. Thỉnh thoảng, Liên gọi điện hỏi thăm tôi, rồi kể cho tôi nghe chuyện trường lớp của mình. Khi ấy, tôi không làm gì khác ngoài chuyện ngồi nghe Liên nói. Nhưng mỗi khi Liên hỏi về Phương Vũ, tôi đều nói sang chuyện khác, hoặc là cười rồi nói, chỉ là bạn bè bình thường thôi.

- Vậy cậu còn thích Phương Vũ không?- Liên hỏi.

Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó bảo:

- Không.

- Thật chứ?

- Uh, yêu đơn phương khổ lắm.

Liên thở ra một cách nhẹ nhõm:

- Cậu nghĩ thông như vậy là tốt rồi.

Tôi cười, bảo mình bận chút việc rồi cúp máy. Thực ra, tình cảm trong tôi vẫn không hề thay đổi, chỉ là tôi không muốn nói ra cho cậu ấy biết, tôi sợ cậu ấy thương hại tôi.

Lần sau, khi Liên gọi cho tôi, tôi đề nghị khi nào có việc quan trọng thì hãy gọi, vì giờ này sắp hết năm học, cả hai đứa tôi đều phải lo học. Sau khi than thở một hồi, cuối cùng Liên cũng đồng ý. Và sau đó cả tháng, Liên không gọi cho tôi, tôi cũng không gọi cho Liên, vì thực ra chúng tôi đâu có chuyện gì quan trọng như tôi nói.

Mỗi lần lên facebook, Phương Vũ đều gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn, nhưng chưa tin nhắn nào thực sự liên quan đến tôi, mà chỉ liên quan đến cô bạn bí mật của cậu. Uh thì, chính tôi đã tự nguyện lắng nghe mà. Chính tôi đã tự làm khổ trái tim mình khi cứ phải nghĩ cách giúp cậu và cô bạn ấy hết giận nhau, dù tôi không muốn chút nào. Tôi chỉ muốn họ sớm tan vỡ, nhưng tôi không thể. Vì tôi biết, khi yêu một người, nhìn thấy người ấy đau khổ, tôi cũng không thể nào mỉm cười, mà chỉ khi cậu ấy hạnh phúc, tôi mới thấy lòng mình nhẹ nhõm.

Nếu khi nào nghĩ về Phương Vũ nhiều quá, tôi sẽ viết những tâm sự của mình vào một tờ giấy nhỏ, để rồi tự mình đọc, để tự mình xé đi mà không bao giờ dám đưa cho cậu. Thế nên...cậu sẽ chẳng bao giờ hiểu được, tình cảm trong tôi...là dành cho cậu. Nhưng tôi cũng chẳng còn thấy day rứt hay dày vò nữa. Một năm trôi qua, tôi đã trưởng thành hơn nhiều. Tôi không còn thầm khóc mỗi đêm khi hình ảnh cậu chợt đến, cũng không còn buồn khi cậu tâm sự về cô gái mà cậu yêu. Tôi đơn phương yêu cậu và quan tâm cậu như một thói quen, dù không còn nồng nhiệt như lúc ban đầu, nhưng tình cảm ấy cũng không hề mất đi. Nó như một ngọn lửa âm ỉ trong tim tôi, luôn sẵn sàng bùng cháy mỗi khi cậu cần đến.

Rồi bất ngờ một ngày, tôi đọc được dòng status của cậu, cậu viết những lời buồn về mối tình đầu tan vỡ của mình. Thì ra sau bao nhiêu cố gắng, cậu cũng không níu giữ được tình yêu của mình. Phút chốc, tôi thấy lòng mình thắt lại. Chẳng biết phải vui hay buồn nữa.

Từ đó về sau, mỗi ngày, tôi đều gửi cho Phương Vũ một tin nhắn, đơn giản, chỉ nói rằng tôi mong cậu ấy vui vẻ. Cậu không trả lời gì khác ngoài hai từ cảm ơn vô nghĩa. Một tuần, hai tuần cậu không mìm cười, không online. Mỗi ngày đến lớp, tôi đều thấy cậu ấy gầy đi đôi chút. Tôi cười buồn, cậu ấy thật là ngốc nghếch, như chính tôi vậy. Khi yêu một người sẽ khó lòng quên được để yêu người khác.

Có lẽ vì vậy mà tôi không hận cô bạn kia nữa, mà nếu có hận, thì cũng chỉ hận rằng cô ấy đã làm cho Phương Vũ đau khỗ. Vì vốn dĩ, không có bạn ấy thì Phương Vũ vẫn mãi mãi không thích tôi. Sự thật là như vậy? Hay là tự tôi tạo ra rào cản cho chính mình? Tôi cũng không biết nữa, chỉ biết rằng mọi chuyện cứ diễn ra theo trình tự của nó sẽ tốt hơn cho cả hai, đúng không?

Tôi nằm dài trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn những đám mây bàng bạc trôi qua. Lòng cũng thanh thản hơn. Có tiếng tin nhắn vang lên, tôi biết chắc chắn là của Phương Vũ, cũng biết chắc chắn nội dung tin nhắn là gì, thế nhưng tôi vẫn mở ra xem. Tôi hơi bất ngờ khi trên màn hình không phải hai chữ "cảm ơn" cộc lốc, mà đó là một câu văn dài.

"Cảm ơn cậu lâu nay đã quan tâm tới mình, nhưng lẽ ra cậu không cần làm như vậy, mình giờ đây rất ổn, cậu biết vì sao không, bởi vì cuộc đời này thứ gì cũng là hữu hạn, kể cả tình cảm"

Tôi cười, nhắn tin trả lời: "Đúng là thứ gì cũng hữu hạn, nhưng mình mong niềm vui trong cậu có thể là vô hạn"

Tôi nói thế, không biết Phương Vũ sẽ nghĩ gì. Tôi hồi hộp chờ đợi, mấy phút trôi mới có tin nhắn trả lời: "Mình cũng mong là như vậy, cậu cũng thế nhé!"

Chẳng có gì lớn lao, nhưng hôm ấy tôi vẫn vui cả ngày.

Sáng hôm ấy, khi tôi vừa vào lớp đã bắt gặp nụ cười của Phương Vũ. Lần đầu tiên, nụ cười của cậu, dành cho tôi. Cậu chìa ra trước mặt tôi một tấm thiệp, vui vẻ nói:

- Ngày mai là sinh nhật mình, cậu đến dự nhé!

Tôi ậm ờ định từ chối, nhưng không hiểu sao, cuối cùng tôi vẫn đồng ý.

Sinh nhật của cậu tổ chức vào buổi chiều, sau khi ăn uống no say thì trời đã nhá nhem tối. Cả lớp tôi lại kéo nhau đi hát karaoke đến tận khuya mới về. Lúc đi tôi đi cùng một người bạn, nhưng lúc nãy nó nói có việc bận nên phải về trước. Giờ đây, tôi đành phải tháo đôi giày cao gót điệu đà ra và cuốc bộ về nhà. Cũng may là nhà tôi cách đó không xa lắm.

- Con gái đi một mình khuya thế này không tốt đâu, lên xe đi, mình chở cậu về- Phương Vũ dừng xe cạnh tôi, nhẹ nhàng nói.

Cậu chở tôi bằng chiếc đạp nhỏ, cả hai chúng tôi đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió rít lên từng cơn lạnh giá. Dựa đầu vào lưng cậu, tôi ngước nhìn những ánh đèn mờ ảo chạy ngược về phía sau. Trong ánh sáng vàng vàng ấy, tôi như nhìn thấy hình ảnh của cậu hơn một năm về trước trong nhà thi đấu, như nghe được nhịp tim mình đã từng đập nhanh như thế nào. Uh thì, con người luôn có những lúc rất tự nhiên, yêu một cách tự nhiên, nhớ một cách tự nhiên, và nỗi buồn cũng tự nhiên ập đến. Được ngồi phía sau cậu, nhưng nước mắt tôi lại lăn dài, bởi vì, khi hạnh phúc quá, nước mắt con người cũng tự nhiên rơi.

Phương Vũ dừng xe trước cửa nhà tôi, bảo tôi nghỉ sớm để mai còn đi học, sau đó quay xe đi về. Nhìn cậu ấy sắp sửa đạp xe đi mà lòng tôi rối như tơ vò, trong sự im lặng có gì đó thúc đầy tôi. Chỉ ba chữ thôi, đơn giản phải không, tôi sẽ làm được mà. Bất giác, tôi gọi:

- Phương Vũ...

Cậu ấy quay lại, chờ tôi nói hết câu.

"Mình thích cậu"- Tôi muốn nói thật chậm, thật rõ cho cậu biết. Nhưng mà...câu nói vừa ra đến cửa miệng bất giác tôi lại im lặng. Phương Vũ vẫn kiên nhân chờ đợi. Phải mất vài giây sau, tôi mới khó nhọc lên tiếng:

- Trời tối rồi, cậu nhớ cẩn thận nhé!

Phương Vũ mỉm cười gật đầu:

- Mình biết rồi, cậu vào nhà đi.

Nhìn theo bóng cậu khuất dần phía xa, cảm giác bất lực làm nước mắt tôi lăn dài. Tôi ngồi thụp xuống, khóc như mưa. Mọi người bảo tôi nhút nhát cũng được, bảo tôi ngốc nghếch cũng không sao. Cuộc đời này có nhiều hướng rẽ lắm, tôi không đủ tự tin để đánh cược với chính mình. Tôi sợ tôi và cậu sẽ phải rẽ sang một hướng khác, tôi sợ kể cả cơ hội làm bạn với cậu cũng không còn. Có đôi khi, chỉ một phút nông nỗi người ta dễ đánh mất đi những thứ mình trân trọng. Vì cậu là người tôi trân trọng, là người tôi yêu thương. Thà rằng tôi phải chịu đau khổ, chịu sự dày vò của trái tim, nhưng chỉ cần được nhìn thấy cậu, được trò chuyện với cậu vài câu là quá đủ rồi. Tôi sợ lắm khi cậu biết sự thật sẽ né tránh tôi, sợ lắm cảm giác không được nhìn về phía cậu, dù chỉ với danh nghĩa một người bạn. Cậu hiểu không?

Ngày qua ngày, tôi cố gắng tập trung cho việc học, sáng học, trưa học, tối học. Tôi không muốn đầu óc mình thảnh thơi mà đâm ra suy nghĩ lung tung, suy nghĩ về cậu. Thế nhưng, tôi không bỏ được thói quen mỗi ngày đều lên face, để đọc những tâm sự cậu chia sẻ, rồi sau đó nước mắt lại rơi khi biết rằng, tôi vẫn mãi chẳng bao giờ được cậu nhắc đến. Cho dù tôi có quan tâm cậu nhiều dường nào, có dành cho cậu bao nhiêu tình cảm thì cậu cũng không bao giờ quay lưng để biết rằng, phía sau cậu, luôn có tôi.

Yêu đơn phương hạnh phúc lắm, vĩ đại lắm, nhưng yêu đơn phương cũng đau khổ lắm. Tất cả chỉ là ném yêu thương vào biển cả mênh mông để sóng vô tình cuốn đi mất, chỉ là hét vào gió bao lời yêu để gió nhẹ nhàng thổi bay đi. Nhiều lúc, tôi muốn từ bỏ, nhưng tôi lại luôn cho mình nhiều lí do để tiếp tục yêu cậu, tiếp tục nhớ cậu. Uh, khờ dại thế đấy, tình yêu mà, đâu ai có thể lí giải được.

Ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy vài bông bằng lăng tim tím len lỏi giữa đám lá xanh, tôi giật mình nhận ra, hạ đã về. Mùa hạ luôn mang theo sự chia ly, mang theo những giọt nước mắt của lũ học trò chúng tôi. Ba năm học tưởng sẽ dài lắm, nhưng ai ngờ được chỉ cần nhắm mắt lại, mở mắt ra đã phải rời xa mái trường thân quen, xa thầy cô và bạn bè. Tạm biệt nhau, cuộc đời mỗi người rồi sẽ rẽ ra những hướng khác nhau, liệu có ai biết được bạn bè mình như thế nào. Nhưng quy luật của cuộc đời là như vậy, ai rồi cũng phải trưởng thành thôi. Không ai có thể bám víu vào điều gì để nghĩ rằng mình đang còn nhỏ, phải vậy không?

Ngày cuối cùng của năm học, lớp tôi tổ chức liên hoan rầm rộ lắm, đứa nào đứa nấy thi nhau hát hò ầm ĩ. Còn tôi một mình ngồi ở góc phòng, không nói gì, cũng không tham gia vào mấy trò chơi mà lớp tổ chức. Đơn giản- tôi muốn được nhìn Phương Vũ, những giây phút cuối cùng.

Hôm nay là ngày cuối cùng tôi và Phương Vũ gặp nhau, nhưng tôi vẫn không đủ can đảm nói ra tình cảm của mình. Mỗi lúc thấy Phương Vũ cười, nước mắt tôi chỉ trực trào ra. Vì tôi biết rằng, thế giới này nhỏ bé lắm, chỉ cần xoay lưng là không biết sẽ gặp được bao nhiêu người, nhưng thế giới này lại rộng lớn lắm, chỉ cần quay đi là có thể không bao giờ gặp lại nhau nữa. Nhưng thà cứ để lại cho nhau những tình cảm tốt đẹp còn hơn là đánh mất nó. Suốt hơn một năm qua, tôi đã làm được, chẳng lẽ chỉ vài chục phút cuối gặp nhau tôi lại không thể hay sao.

Sau khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, ai nấy đều xách cặp ra về, nhưng không ai quên nói lời tạm biệt, nói lời chúc tất cả bạn bè của mình thi tốt và đậu đại học. Tôi cũng vậy. Phương Vũ là người cuối cùng tôi nói lời ấy.

Cố gắng kiềm chế những cảm xúc đang dâng trào, tôi nhìn cậu, mỉm cười:

- Chúc cậu thi tốt nhé!

Cậu ấy cũng cười, ánh mắt nhìn tôi một cách khó hiểu, cậu nói:

- Cảm ơn, cậu cũng thi tốt nhé!

Tôi cười nhẹ nhõm rồi quay lưng bước đi. Mặc cho nước mắt đã không kìm được nữa mà tuôn trào.

Đôi khi, con người ta chỉ cần như vậy thôi. Chứ không cần người kia phải hứa hẹn điều gì với mình. Vì vốn dĩ tình yêu không công bằng, tình yêu là hạnh động hy sinh. Không phải cho đi bao nhiêu sẽ được nhận lại bấy nhiêu, dùng tất cả tình cảm của mình để quan tâm một người nhưng chỉ cần nhận lại một nụ cười và một câu nói như vậy là đủ.

Sẽ qua thôi những tháng năm học trò, sẽ qua thôi những yêu thương đầu tiên.

Ngước nhìn lên cao, bầu trời hôm nay xanh đến kì lạ, nắng dù rất nhẹ nhưng vẫn đủ ấm áp.

Tôi dằn lòng tự nhủ, quên đi nhé, tình đầu...

- Thiên Ân, đợi mình với...

Cả người tôi chợt cứng đơ khi nghe tiếng gọi phía sau. Không thể tin được, Phương Vũ đuổi theo tôi...
[Đọc Truyện Này...]


Con Gái hãy yêu bằng cả con tim chứ đừng yêu bằng cả cuộc đời



Hãy yêu bằng cả trái tim, nhớ nhé, chứ không phải yêu bằng cả cuộc đời! Đừng đem cuộc đời mình dâng cho ai cả, em dành cả cuộc đời để yêu chính mình vốn đã là đủ.
Cha mẹ cho em hình hài con gái, cho em mắt môi cười, cho em khởi đầu một cuộc đời…chẳng phải vì ai khác, là vì chính em đó, biết không?
Mẹ dạy em dịu dàng, dạy em nấu ăn, khâu vá thêu thùa… không nhất thiết để trổ hết tài nghệ hòng kiếm lấy một tấm chồng rồi an phận, còn để em hoàn thiện mình, để em thấy mình đủ đầy hơn, giá trị hơn, để em tự yêu bản thân mình, em biết không?

Khi yêu, em hãy yêu cho thỏa hết cảm xúc đong đầy, nhất định phải yêu bằng cả trái tim mình, nhé cô gái, vì tình cảm là không thể cân đo đong đếm, trong tình yêu không có chỗ cho sự dè chừng.
Hãy yêu bằng cả trái tim, nhớ nhé, chứ không phải yêu bằng cả cuộc đời! Đừng đem cuộc đời mình dâng cho ai cả, em dành cả cuộc đời để yêu chính mình vốn đã là đủ. Đừng phó mặc đời mình vào bàn tay ai khác, đừng cố thay đổi con người mình, cố diễn một vai hoàn hảo để rồi người được yêu là vai diễn đó chứ nào phải em?
Xây dựng một cuộc đời mình, con đường tương lai của riêng em, đừng đi ké con đường của người khác rồi ngụy biện “Theo tiếng gọi tình yêu” hay “Tìm bờ vai nương tựa”. Chẳng ai bán bảo hiểm cho tình cảm cả, nếu một ngày đẹp trời tình yêu kia tan biến, ai sẽ nắm tay em trên con đường xa lạ này? Hãy cứ an toàn trên đường của mình cái đã, cô gái à! Tình yêu thì buồn cười lắm, ngay lúc ấy tưởng như không gì thay thế nổi, ấy vậy mà tình yêu khác sẽ lại đến, chẳng đáng để đánh đổi đâu em!
Nhớ tạo cho mình một hình ảnh thật xinh, hãy là cô gái quyến rũ nhất có thể, hãy khiến người ta thích em thật nhiều… Nhưng chớ bao giờ cố trở thành con rối, cố sống cho đẹp miệng lưỡi người đời. Miệng gần tai, suy cho cùng lời nói có làm em trầy da chảy máu được đâu? Em chỉ có một cuộc đời để sống, đừng sống cho những người xa lạ vô vị ngoài kia!
Sinh ra làm con gái vốn là một ân huệ tuyệt vời, nên hãy cứ tự yêu mình trước đã, cứ sống vì mình thôi, ích kỷ một chút, rồi em sẽ thấy tình yêu tự tìm đến, dù không thì cuộc đời em cũng đã sẵn đủ đầy yêu thương.

… Và nhớ: yêu bằng cả con tim chứ đừng yêu bằng cả cuộc đời!
[Đọc Truyện Này...]


Đàn ông chú ý điều gì ở phụ nữ sau 10 giây đối diện?



Một trong những nghề mới mẻ mà lại được trả khá cao trong thế giới hiện đại ngày nay là image consultant. Lí do hiển nhiên ở đây là vì ấn tượng đầu tiên thường được hình thành chỉ trong vòng 10 giây đầu tiên gặp gỡ. Và điều quan trọng là ấn tượng đầu tiên rất khó phai. Vì vậy chắc chắn bạn sẽ muốn chú tâm tới việc làm sao để hình ảnh để lại đẹp nhất, và có thể nói lên nhiều về con người của bạn nhất.
 
1. Khuôn mặt
Xinh đẹp là một ưu điểm hiển nhiên. Con trai thường không “nghiên cứu” từng chi tiết một trên khuôn mặt, mà chỉ nhìn chung các nét có hài hòa hay không. Tuy nhiên cái cần được nhấn mạnh ở đây, là nụ cười. Nụ cười làm cho khuôn mặt tỏa sáng, và tạo nên thiện cảm. Thay vì chăm chỉ luyện tập trước gương để có được nụ cười đẹp nhất, góc chuẩn nhất, hãy cười tươi nhất. Con trai rất dị ứng với những nụ cười gượng gạo và giả tạo.
2. Đôi mắt
Cửa sổ của tâm hồn và cũng là nơi con trai có thể "dự đoán" được nhiều nhất về tính cách của 1 cô gái mới gặp. Đôi mắt đẹp là một đôi mắt linh hoạt, biết nhìn thẳng vào mắt con trai khi nói chuyện và ánh lên được sự hứng thú khi giao tiếp.
3. Mái tóc
Con trai không có khái niệm tóc gãy, tóc chẻ ngọn là gì, họ chỉ có thể nhận thấy là tóc con gái có 1.mềm, và 2.thơm hay không thôi. Cũng giống như kiểu tóc, xoăn lọn to hay lọn nhỏ, tỉa tầng hay lớp, con trai không thể thấy sự khác biệt. Họ chỉ biết 1 kiểu tóc ưa nhìn là kiểu tóc gọn gàng và không lòa xòa xuống che kín hết khuôn mặt.
4. Làn da
Một làn da mịn màng và (thông thường nhất) trắng sẽ rất thu hút sự chú ý của con trai. Tuy nhiên “trắng hồng”, “trắng khỏe mạnh” sẽ được đánh giá cao hơn “trắng bệnh” rất nhiều đấy. Vì vậy việc sử dụng quá nhiều các sản phẩm làm trắng da chưa hẳn là tốt hơn so với việc tránh nắng và 1 chế độ ăn uống tốt.
5. Trang điểm
Đây có lẽ là sự khác biệt nhất giữa quan niệm "Thế nào là trang điểm đẹp" đối với nam và nữ. Con gái thường ưa thích những kiểu trang điểm đậm, có dấu ấn và độc đáo. Đơn giản vì con gái biết về trang điểm, họ biết cách phân tích màu nào sẽ làm cho mắt long lanh hơn, son nào sẽ làm cho đôi môi nổi bật hơn, và vì thế họ có thể "cảm nhận" được “tác phẩm nghệ thuật” đó. Còn con trai, họ chỉ đơn thuần suy nghĩ tới vấn đề: liệu những thứ xanh đỏ óng ánh đó có dính ra khi tiếp xúc? Chính thế nên trang điểm nhẹ nhàng, tự nhiên luôn được con trai đánh giá cao.
6. Giọng nói
Một giọng nói không quá chua, không quá trầm, không quá nhanh, không quá to và quan trọng nhất là không có những từ ngữ thô tục luôn được nhìn nhận là chuẩn. Tuy nhiên con trai có thể nhận ra ngay 1 giọng nói thảo mai.
7. “Tổ hợp BB”
Boobs & Butt. Điều này không phải là 1 tin giật gân. Nhưng cái cần nói tới ở đây là con trai sẽ rất chú ý cách con gái "khoe ra" những gì họ có, và rất thông thường, đánh giá nữa. Vì vậy hãy lựa chọn trang phục một cách hết sức khéo léo để có thể có sự cân bằng tốt nhất giữa sexy và classy.
[Đọc Truyện Này...]


Trả em về với quá khứ, trước khi yêu anh...



Hóa ra, cũng có lúc, hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy. Khi ta quyết định buông tay, quyết định chấm dứt hoàn toàn, để tâm hồn thanh thản không suy nghĩ, ta có thể chấp nhận nỗi đau đi qua. Nếu đừng tiếp tục nhớ về quá khứ, ta sẽ không thấy đau đớn hay xót xa, mà chỉ thấy lòng mình yên ả. Sau những ngày dông bão, em nghĩ, em đã tìm lại được chính mình, của những ngày trước khi yêu anh...

Anh và em, đã từng yêu nhau. Không dài, nhưng đủ để tạo nên nhiều kỷ niệm đẹp khó xóa.
Anh và em, bắt đầu vội vã, khi anh mới chia tay tình đầu.
Nhưng bất ngờ một hôm, anh nói với em: "Anh vẫn chưa quên được cô ấy"
Ngày chia tay, anh chỉ nói vỏn vẹn một câu: "Anh xin lỗi"...
Anh có biết em đau lòng thế nào khi nghe câu nói đó không? Trên đời có biết bao lời xin lỗi, tại sao em lại phải nghe lời xin lỗi đó từ anh?
Không lâu sau đó, anh quaylại với tình cũ. Bỏ mặc em với những cơn đau không cách nào chấm dứt và quãng thời gian tăm tối ngập chìm trong nỗi cô đơn.
Bất lực nhất, chính là yêu một người rất nhiều, mà cuối cùng, người đó vẫn không yêu mình.
Sau khi chia tay, em lao đầu vào công việc. Em muốn làm cho bản thân thật bận rộn, để tâm trí khỏi phải suy nghĩ về anh. Nhưng sau mỗi ngày làm việc mệt nhoài, khi trở về căn phòng nhỏ với bốn bức tường xung quanh, nỗi nhớ anh lại ào về nghẹn ngào quay quắt. Mỗi tối trước khi chìm vào giấc ngủ, em tự nhủ với chính mình, phải mạnh mẽ hơn nữa, thế giới người ta vẫn chia tay đầy ra đấy thôi, nỗi đau của em chỉ là nỗi đau nhỏ nhoi trong số vô vàn nỗi đau đó thôi mà....

Câu thần chú đó quả thật là rất thần diệu, ít nhất là đối với em. Em ít khóc đi, cười nhiều hơn. Những lần vào facebook của anh thưa dần và em bắt đầu tập trung vào việc chăm sóc cho bản thân mình. Em đã biết tự tay make up sao cho trông nổi bật hơn, thay đổi gu ăn mặc cho tinh tế hơn, và đã mỉm cười duyên dáng trước những chàng trai muốn làm quen... Em muốn cho anh thấy một em hoàn toàn khác, một em đã trưởng thành, một em đã không còn của ngày xưa hay nhõng nhẽo mè nheo khi ở bên anh...
Bạn thân của em bảo, em đã làm đúng. Nhưng nó nói, em vẫn còn thiếu một việc chưa làm, đó là đối mặt với anh. Em giật mình, vì nhận ra nó nói quá đúng. Kể từ ngày chia tay, em vẫn chưa gặp lại anh một lần nào, dù chỉ là thoáng lướt qua. Em không chắc mình có thể bình tĩnh mà đối diện với anh hay không. Thực ra em sợ, rất sợ. Em sợ em sẽ lại xiêu lòng trước giọng nói ấm áp của anh, dao động trước nụ cười rạng rỡ của anh, một lần nữa.
Em đã đắn đo, lần lữa rất nhiều lần trước sự thúc giục của đứa bạn thân. Nhưng khi còn chưa kịp đưa ra quyết định, anh đã chủ động hẹn gặp em. Địa điểm hẹn gặp, anh không chọn quán café quen thuộc 2 ta vẫn thường đến mà là một quán khác, có phong cách lịch sự, trang trọng hơn. Hẳn nhiên rồi. Em cười thầm, nếu anh chọn quán đó, có khi còn khó xử với em hơn. Dù bạn khuyên nên ăn mặc chải chuốt thật kỹ, nhưng cuối cùng em vẫn chọn phong cách đơn giản để đến gặp anh. Em tô son hồng nhạt, thoa ít phấn, và ăn mặc có phần phóng khoáng, như kiểu chỉ là cuộc gặp mặt của những người bạn bình thường. Anh đón em bằng nụ cười thân thiện, vẫn như ngày nào. Trong giây phút nhìn thấy nụ cười ấy, tim em đập lệch đi 1 nhịp. Anh vẫn vậy, không thay đổi là mấy. Nhưng có phần gầy hơn. Điều đó làm em thoáng có chút xót xa...
Cuộc nói chuyện của chúng ta, tuy bắt đầu có vẻ ngượng ngập, nhưng may mắn sau đó lại diễn ra rất sôi nổi. Thật lạ, trước đây em cứ tưởng, nếu như gặp lại anh, chắc hẳn em phải đau khổ lắm. Nếu không, thì cũng là cảm giác gì đó kiểu như là tiếc nuối hay xót xa. Nhưng mà, bây giờ em hoàn toàn không phải vậy. Em không thể ngờ được, có một ngày em ngồi đây, tám chuyện cười đùa với anh, thản nhiên như chưa từng xảy ra việc gì.
Em nhận ra, chúng ta, hoàn toàn có thể làm bạn, chỉ cần làm bạn thôi, không cần suy nghĩ gì nhiều...
Hóa ra, cũng có lúc, hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy. Khi ta quyết định buông tay, quyết định chấm dứt hoàn toàn, để tâm hồn thanh thản không suy nghĩ, ta có thể chấp nhận nỗi đau đi qua. Nếu đừng tiếp tục nhớ về quá khứ, ta sẽ không thấy đau đớn hay xót xa, mà chỉ thấy lòng mình yên ả. Sau những ngày dông bão, em nghĩ, em đã tìm lại được chính mình, của những ngày trước khi yêu anh...
[Đọc Truyện Này...]


Ghen tuông và Đấu trí



ới nhân tình thì những hành động của ‘người yêu bé nhỏ’ sẽ làm nàng thêm buồn cười như xem một kênh giải trí chứ chẳng thể nào gây khó khăn hay bực dọc.

Nhân tình nếu may mắn sẽ chẳng gặp phải sự phiền toái từ bất kỳ ai, sự điều đó có thể gọi một cách chính xác là đeo bám, thậm chí là làm phiền của một người đàn bà khác – người yêu hay bạn gái của đối tác. Tất nhiên không tính đến các bà vợ, vì nếu gã ấy đã có vợ thì nên tránh xa, đấy là cuộc chơi không cân sức.
Nhân tình – cuộc chơi cho kẻ độc thân chứ không hề cô đơn.
Họ chẳng quan tâm mấy việc đối tác có người yêu hay không vì đó là cuộc vui cho người yêu cảm giác phiêu lưu trong cuộc thám hiểm những vùng đất mới, làm dày thêm những trải nghiệm cuộc sống của bản thân. Yêu thích trải nghiệm và muốn nếm thử tất cả cung bậc cảm xúc trong cuộc sống từ vui buồn, yêu thương đến ghét hận. Hỷ, nộ, ái, ố – đời người ai chẳng trải qua, sao không xem đấy là cuộc chơi cho kẻ mạnh?

Một người tình luôn tươi cười cho mỗi cuộc hẹn với những lời nói êm dịu trong những bộ cánh không hở hang nhưng sức quyến rũ lại không tha cho bất kì gã đàn ông nào chạm mặt nàng. Một người tình đích thực luôn hiểu giá trị ngoại hình bên cạnh cử chỉ nhẹ nhàng, lời nói trau chuốt và sự quan tâm trong công việc lẫn cuộc sống có sức công phá thế nào với trái tim đàn ông – những kẻ quá tự phụ về khả năng của mình.
Nhân tình hiểu rõ giới hạn và vị trí bản thân trong mắt người đàn ông trước mặt, bằng cách khôn ngoan nhất họ xây cho mình một vị trí thật vững chắc, cứ ngỡ như thành như lũy bên cạnh một ‘ụ đất’ mang biển ‘người yêu’. Đàn bà biết đàn ông luôn nghĩ người tình là chút vui và bạn bè mà không ràng buộc thế nên dẫu có hẹn hò ở quán ăn hay làm tình trên giường thì họ vẫn không hề phản bội ai. Đàn bà hiểu đàn ông và cho đàn ông cái họ muốn để làm vui chính mình mà đàn ông cứ ngây thơ nghĩ rằng nàng hiến dâng vì yêu. Nhân tình thôi mà, làm gì có yêu? Chỉ có mơn man da thịt, vuốt ve nhau trên giường hay khám phá những thứ khoái cảm mới lạ để trả tự do con thú trong người mà thôi! Bớt ảo tưởng nhé, đàn ông à! Các anh nghĩ ‘cây gậy quyền năng’ kia sẽ làm kẻ khác phục tùng sao?
Đàn bà khi đã bước vào quan hệ nhân tình với gã đàn ông thì đừng nghĩ rằng họ sẽ hết lòng yêu thương bằng trái tim vì lúc ấy mọi thứ không còn đúng với bản chất vốn có, chỉ là vui vẻ. Nói dễ hiểu thì đây chỉ là một trò chơi với mức độ tương tác cao và tạo được những cảm xúc thật hơn những gameshow truyền hình, mang lại nhiều trải nghiệm lẫn bắt buộc người chơi phải đầu tư vào đấy một cách công phu nếu không muốn phải dừng cuộc chơi sớm. Để chơi trò này chỉ cần một chút thông minh, chút bản lĩnh và biết kiểm soát trái tim – một cách lập trình tình cảm.
Thế nên trong cuộc chiến này lợi thế không dành cho cô người yêu bé nhỏ. Trong lúc cô bạn gái có trái tim nóng bỏng yêu thương đang mù quáng với cơn ghen thì nhân tình lại vui vẻ qua từng cái chạm cốc trong bar đầy tiếng nhạc để thư giãn. Có gì khác nhau giữa hai cô nàng? Khi nhân tình hiểu ‘nỗi khổ tự chuốc lấy’ và lên tiếng chia sẻ cùng đàn ông thì ‘người yêu anh ấy’ đang cuống lên trong hành trình ‘tác nghiệp cùng FBI’ với mớ ID và password để lục lọi tin nhắn từ facebook, Skype của gã. Có chênh lệch quá khi đặt hình ảnh của hai người đàn bà bên nhau?
Nhân tình biết rõ chả người đàn ông nào muốn đối mặt với một người chỉ nhăn nhó, cáu gắt với mình khi vừa xuất hiện bất kể đó là người yêu hay vợ; thế nên chưa cưới thì đừng vội vàng ra vẻ thế này thế nọ. Mất đấy, chả đùa đâu! Hờn giận, trách móc cũng là ghen tuông nhưng hãy khôn ngoan nếu không thì chẳng những không thể lấy lại những gì đã mất mà đánh mất nốt những điều còn lại.
Đàn bà chơi trò nhân tình vốn rõ ràng đâu là của mình, đâu là vay mượn; có vay ắt có trả nhưng còn người để trả hay không thì tùy do người chứ đàn bà không phải nghĩ cho rách việc. Bởi lẽ đi hay ở là do cô nàng kia chứ nàng có lấy cắp đem về nhà làm của riêng đâu! Mượn đùa vui chút thôi mà, đàn bà với nhau cả, tranh giành gì một gã như thế! Bởi đàn bà nghĩ một khi đã có nhân tình thì đừng nói chỉ một người hay một lần, gã đàn ông ấy đã chẳng còn xứng đáng để yêu và được yêu. Nhân tình cũng là đàn bà, đàn bà khuyên đàn bà đừng vì tình yêu hay vì quá khứ mà hãy nhìn rõ bản chất gã đàn ông đã lên giường, nói yêu mình. Thật lòng yêu thì có tham gia một trò chơi đầy mạo hiểm thế không?
Nhân tình không tranh giành, sau cuộc chơi đàn ông sẽ về với người đàn bà của họ. Còn tình yêu kia ra sao – đó là vấn đề cho gã và đàn bà của gã – cách họ nghĩ. Bởi lẽ đàn ông tham lam và tự mãn, cho phép mình tự do bước vào những giới hạn nguy hiểm mà vẫn áp đặt một sự sở hữu đến kì lạ lên một hay nhiều đàn bà khác. Đàn bà để yêu, không phải món đồ giải trí mà thích thì nâng không thì vứt.
Với nhân tình thì những hành động của ‘người yêu bé nhỏ’ sẽ làm nàng thêm buồn cười như xem một kênh giải trí chứ chẳng thể nào gây khó khăn hay bực dọc. Người tình là trò chơi lớn và điểm thú vị nhất là đấu trí với cô gái kia chứ không phải tranh nhau để có người đàn ông này – điểm thú vị nhất là đây, các anh toàn bị lừa thôi! Nàng kia càng kiểm soát, càng gắt gao với đàn ông thì nhân tình càng lợi thế hơn khi đàn ông nghĩ đến. Đùa vui một chút, cần gì căng như dây đàn thế? Tốt nhất ‘cô người yêu’ nên đi thoa lại chút son môi và thôi nhăn nhó đi.
Nhân tình luôn hiểu đàn ông cần và muốn gì hơn ‘bà vợ’ chỉ xoay quanh những ngờ vực và chì chiết – ngay vào thời điểm quan trọng nhất. Đấu trí – cuộc chơi cho những kẻ có cái đầu lạnh chứ không phải gương mặt lạnh. Trong cuộc đấu trí nào cũng vậy, kẻ chiến thắng là kẻ có cái đầu lạnh đủ để nhìn mọi việc một cách rõ ràng và tỉnh táo mà không bị tác động bởi cảm xúc. Trong cuộc chiến của tình yêu thì kẻ thắng là kẻ biết mình cần gì, khi nào nên kéo lúc nào phải buông. Nhưng thật phũ phàng khi nói rằng ít khi kẻ ấy là cô người yêu hay ghen tuông.
[Đọc Truyện Này...]


Truyện Hay Nhất Mỗi Ngày, tiểu thuyết, ngôn tình hay. Những câu truyện ngắn hay nhất mỗi ngày cho bạn.

Song Nga. Powered by Blogger.
 

Blog Archive

Liên Hệ

http://songnga.com http://muare60s.com
Lên Đầu Trang Copyright © 2013 by Truyện Hay| Theme by Platinum Theme- Chỉnh Sửa Bởi Nga Nguyễn
Lên Trên