Ads

Tôi chỉ là tình một đêm của phi công trẻ



Tới sân bay, tôi nhắn nhủ lại với V một vài lời, rằng tôi đã về đến nơi để cậu ta yên tâm. Nhưng đáp lại tin nhắn của tôi là dòng reply không liên quan lắm: “Một đêm thôi nhé!”.
Tôi vốn là một phụ nữ tự chủ và kiêu căng. Chồng tôi, để lấy được tôi đã phải trải qua những ngày tháng khổ sở, săn đón, yêu chiều, tôi lấy anh cũng vì công việc ổn định (chồng tôi là giảng viên của một trường Đại học) và hơn nữa, anh lại yêu tôi.


Liền 2 năm sau đó, tôi sống cô đơn trong căn hộ chung cư của hai vợ chồng. Đến ngày chồng về, mừng mừng tủi tủi, tôi nghĩ cũng xứng đáng với sự chờ đợi tận 2 năm của mình.Những tưởng cuộc sống sẽ êm đềm khi lấy được một người yêu và chiều mình như thế, nhưng không, sóng gió bất ngờ ập đến khi anh nhận được quyết định đi học thạc sỹ 2 năm ở nước ngoài. Chúng tôi, vợ chồng trẻ chia tay nhau bịn rịn.
Thời gian đầu, vợ chồng tôi rất vui vẻ, nhưng sau đó, tôi phát hiện anh thường xuyên “qua lại” với một cô sinh viên trẻ. Không khó để tôi phát giác được chuyện này bởi cả trường đang đồn ầm lên về mối tình của anh với cô bé này. Sự thật là trong thời gian ở nước ngoài 2 năm, có lần anh đã gặp cô bé du học sinh, và cả 2 đã có thời gian mặn nồng bên nhau.
Đến khi về nước, cả hai vẫn quấn quýt không ngừng.
Tôi ghen, theo dõi và bắt quả tang chồng cặp kè với cô bồ trẻ. Ba mặt một lời, tôi nói thẳng và kiên quyết đòi ly dị. Chồng tôi xấu hổ vì vợ 1, nhưng lại sợ chia tay 10, anh xin tôi cho anh thời gian xử lý mọi chuyện.

Với bản tính mềm yếu của phụ nữ, tôi đồng ý. Chúng tôi không ly dị, nhưng cuộc sống với nhau không còn trọn vẹn như ngày trước.
Thời gian sau, tôi có bầu. Tôi vui mừng khôn xiết đón chờ đứa con đầu lòng. Tôi thấy anh cũng vậy. Nhưng vẫn chứng nào tật nấy, thời gian tôi mang bầu anh lại “cặp kè” cùng một phụ nữ đã bỏ chồng. Lần này, tôi kiên quyết chia tay, anh lại tiếp tục cầu xin với lý do: “Vì tôi không được đáp ứng đủ nhu cầu, và muốn chuộc lỗi bằng cách chăm sóc cho vợ con”.
Tôi đau lòng, nhưng lại một lần nữa tha thứ vì nghĩ con mình cần có bố.
Chuyện đã qua 2 năm rồi! Con gái tôi cũng đã gần 2 tuổi. Cũng gần 2 năm vợ chồng tôi sống như người dưng, chỉ như hai người bạn cùng nuôi chung một đứa trẻ, không hề có chuyện ân ái.
Cách đây 2 tháng, tôi có chuyến công tác tới Sài Gòn.Tôi háo hức vì nghĩ đây cũng là khoảng thời gian tôi sống cho bản thân mình một chút.
Cũng phải nói qua, tôi dù đã có gia đình, có 1 con, nhưng khá trẻ và theo đánh giá của mọi người ngày càng đẹp đằm thắm. Tôi tự hào về gương mặt và thân hình chuẩn của mình. Được đi công tác, tôi chọn mặc những bộ đồ thật trẻ trung và rực rỡ.
Tình cờ, khi tới sân bay, tôi gặp một đồng nghiệp ở cơ quan đối tác. V – chàng trai còn khá trẻ và là nhân viên mới ở công ty đó. Tôi có làm việc vài lần với cậu ta. Chúng tôi chào nhau và nói vài câu chuyện bâng quơ. Biết tôi cùng đi công tác, cậu ta chủ động xin số của tôi.
Tới Sài Gòn, chúng tôi cùng thuê một khách sạn gần nơi làm việc cho tiện đi lại. Chàng trai trẻ giúp tôi xách đồ, sự dịu dàng, nam tính của em khiến tôi cũng cảm thấy xao xuyến.
Tối, khi tôi đang nằm dài trong phòng, nhận được tin nhắn điện thoại: “Chị bận gì không, đi dạo một vòng Sài Gòn đi chị. Cuộc sống về đêm ở đây đẹp lắm”.
Vì buồn và cô đơn, nên tôi đồng ý. Chúng tôi lòng vòng xe máy qua các quán xá, đi cà phê và nói với nhau đủ thứ chuyện về chồng con, người yêu, công việc. Chuyện trò khá hợp, nên tới khuya chúng tôi mới về tới khách sạn.
Chia tay nhau ở cửa phòng tôi, tôi thầm cảm ơn chàng trai trẻ và buổi tối thú vị này. Khi chuẩn bị đi ngủ, tin nhắn điện thoại lại rung lên: “Em có thể mượn laptop của chị một lúc được không?”. Tôi nhắn lại: “Được”.
Tiếng gõ cửa khiến tôi run lẩy bẩy.
V dùng laptop của tôi check mail và gửi một vài thứ cần thiết. Khi công việc đã xong, V không về mà tiếp tục ngồi nói chuyện với tôi. Tới khi tôi nhắc khéo, V đứng dậy, nhưng tới cửa lại đột ngột ôm chầm lấy tôi.
Tôi cũng không hiểu nổi mình, lý trí mách bảo tôi không được phép làm như vậy, nhưng thân thể tôi cảm thấy rã rời, tôi không còn làm chủ được bản thân mình. Và cuốn vào theo những chiếc hôn, những cái ôm mạnh mẽ của V.
Sáng sớm hôm sau, V vội vàng đi công tác theo lịch, tôi hoàn thành các công việc và trở về với gia đình. Trong suốt chuyến bay, tôi không ngừng nhớ lại đêm nồng cháy với V. Vì rằng, đã lâu lắm rồi tôi và chồng chẳng ân ái. V đã đánh thức bản năng, khao khát của người đàn bà trong tôi.

Tới sân bay, tôi nhắn nhủ lại với V một vài lời, rằng tôi đã về đến nơi để cậu ta yên tâm. Nhưng đáp lại tin nhắn của tôi là dòng reply không liên quan lắm: “Một đêm thôi nhé!”.
Chỉ cần thế, tôi cũng đủ hiểu, tôi đã có gia đình, còn V rất trẻ, lại đang có bạn gái. Mọi chuyện chỉ nên dừng ở tình một đêm. Tôi xóa số, và coi một đêm nồng nhiệt như kỷ niệm đẹp.
Bất ngờ, vào một ngày cuối tuần, khi đang đi mua sắm, tôi lại gặp V. Gần 1 năm sau ngày gặp lại, tôi vẫn có chút bối rối. V buông lời: “Chị vẫn đẹp như ngày em mới gặp”.
Tôi bảo: “Ừ”. Còn lại là sự im lặng.
Đến khi về nhà, số điện thoại lạ nhắn cho tôi: “Tuần tới chị rảnh không? Chị em mình gặp nhau nhé!”. Tôi run rẩy đọc đi đọc lại, tôi biết chắc chắn đây là số của V, không hiểu ma xui quỷ kiến thế nào, tôi nhắn tin đồng ý.
Với V, có phải tôi mãi mãi chỉ là nhân tình, không thể nào đi đến một kết thúc khác. Tôi cũng không biết nữa, nhưng sau những đau đớn, tôi bỗng dưng muốn chìm đắm trong vòng tay của chàng trai trẻ ấy một lần nữa.
Tôi đang làm gì đây?
[Đọc Truyện Này...]


"Em là quá khứ rồi, đừng làm phiền anh nữa"



Ngày em ra đi, tình yêu của hai ta cũng đã ra đi từ đó. Giờ cô ấy mới là người trong tim anh.
Nhung đứng bên ngoài cánh cửa, cô ngập ngừng muốn gõ cửa nhưng rồi lại thôi. Cô muốn gọi tên anh, gục đầu vào vai anh để nói lời xin lỗi nhưng có gì đó cứ chặn cứng nơi cổ họng. Bất ngờ, cánh cửa ấy mở ra. Một người con gái xinh xắn nhìn cô đầy ngạc nhiên:

Nhung giật mình nhưng rồi linh tính mách bảo khiến cô hiểu được người con gái đó là ai. Nhưng ngập ngừng:- “Chào chị! Chị hỏi ai vậy?”
- “Anh Chiến có nhà không?”
Cô gái trẻ vẫn hồn nhiên:
- “Anh ấy đi làm chị ạ. Mời chị vào nhà, chắc anh ấy cũng sắp về rồi đấy ạ”.

Từ trong tâm khảm, Nhung cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nếu như ngày hôm nay cô đến nhà anh, chỉ có anh ở nhà, ngay lập tức cô sẽ ôm lấy anh mà khóc nức nở. Nhưng sự hiện diện của một cô gái trong lúc anh vắng nhà như thế này đã xóa tan đi kế hoạch dự kiến của Nhung. Ngẫm nghĩ một hồi, Nhung không cho phép mình bỏ cuộc. Cô phải đấu tranh tới cùng để giành lấy tình yêu về mình. Nhung ngẩng cao đầu, tạo một vẻ mặt đầy kiêu hãnh để bước vào căn phòng.
Một mâm cơm với vài ngon được bày trên bàn. Nó tuy đơn giản nhưng cũng bộc lộ tài nấu ăn và tâm huyết của người nấu. Bất giác Nhung cảm thấy ân hận. Bao năm qua cô đã quá vô tâm, dường như cô chưa bao giờ nấu cho Chiến một bữa ăn tử tế. Cô lúc nào cũng bắt anh phục vụ những sở thích của mình mà chưa một lần nghĩ cho người mình yêu. Cô ích kỉ tới mức tàn nhẫn.
- “Em là em họ của anh Chiến à? Sao chị chưa gặp em bao giờ nhỉ?”.
Cô gái trẻ có vẻ hơi bối rối trước câu hỏi đường đột ấy. Kể từ khi Nhung bước vào căn phòng. Cô không ngồi xuống ghế như một người khách mà đi dạo một vòng quanh căn nhà. Cô cố chứng tỏ cho đối phương biết mình không hề xa lạ với căn nhà cũng như chủ nhân của nó. Cô gái nhìn Nhung rồi run rẩy trả lời:
- “Em là Phương, bạn của anh Chiến”.
Nhung dừng bước chân lại bên mâm cơm rồi thủng thắng nói:
- “Anh Chiến không thích ăn mấy món này đâu. Có lẽ em mới quen Chiến nên không hiểu về anh ấy thì phải. Chiến không thích ăn những món rán”.
Không chỉ có vậy, Nhung tiến lại gần cô gái trẻ đó, nhìn thẳng vào mắt mà nói rằng:
- “Nếu chị đoán không nhầm thì em thích Chiến đúng không? Anh ấy có nói với em về chị không? Về người đã ở trong tim anh ấy suốt 5 năm qua? Có lẽ em cũng không biết, mọi thứ trong căn phòng này đều có kỉ niệm về chị. Nếu em muốn nghe, chị có thể kể rành rọt cho em từng chuyện một”.
Cô gái tên Phương bối rối. Đôi mắt bắt đầu lăn dài dòng lệ:
- “Em không biết chuyện chị và anh ấy. Em… xin lỗi…”.
Nhung thấy trong lòng hả hê khi khiến cho tình địch nhận ra rằng cô quan trọng với Chiến đến nhường nào. Nhung cười đắc thắc, vỗ vai đối phương động viên:
- “Đừng buồn em ạ. Anh ấy yêu chị và  sẽ không bao giờ bỏ được chị. Những người yêu anh ấy như em đâu phải chỉ có một. Nhưng em nên biết thân phận của mình. Em chỉ là người lấp chỗ trống khi chị xa anh ấy mà thôi. Chị quay về, anh ấy sẽ không còn muốn bên em nữa đâu. Một mối tình 5 năm phải có ý nghĩa hơn nhiều so với em chứ?”.
Nước mắt cứ thế lăn dài trên gương mặt Phương. Cô gái còn quá trẻ, non nớt và chưa có đủ bản lĩnh để đối lại với một người sành sỏi như Nhung. Phương chỉ biết yêu bằng một trái tim thơ ngây nên ngày hôm nay trước những lời nói của Nhung Phương chỉ biết đứng lặng yên và khóc.
- “Ai nói với em rằng Phương chỉ là người lấp chỗ trống?”

Cánh cửa mở toang ra và Chiến bước vào. Anh đứng bên ngoài  và đã nghe thấy toàn bộ câu chuyện. Chiến lại gần Phương, ôm lấy cô gái bé bỏng ấy vào lòng. Phương đẩy anh ra, định vùng dậy ra về nhưng Chiến giữ chặt lấy tay cô:
- “Chị Nhung nói đúng. Anh đã từng rất yêu chị ấy nhưng giờ chị ấy chỉ còn là quá khứ. Những thói quen, những ý nghĩa mà anh đã từng làm cho chị ấy cũng là hoài niệm. Anh của hiện tại không còn là người đàn ông yêu Nhung mà là một người yêu em”.
Chiến nắm chặt lấy tay Phương, bước về phía Nhung, nhìn cô và nói:
- “Ngày em ra đi, tình yêu của hai ta cũng đã ra đi từ đó. Giờ cô ấy mới là người trong tim anh. Những gì trong căn phòng này giờ chỉ còn mang bóng hình của Phương mà thôi. Mong em đừng làm phiền cuộc sống của anh thêm nữa".
Nhung nhìn vào ánh mắt của Chiến. Cô chỉ còn thấy trong đó sự tức tối và hận thù. Yêu thương đã không còn nữa. Cô lặng lẽ bước ra khỏi cánh cửa, nơi không còn vị trí của cô nữa...
[Đọc Truyện Này...]


10 năm vợ qua mặt tôi để ngoại tình



Khi chuyện vỡ lở vợ tôi không chút xấu hổ, cô ấy vẫn thản nhiên sống trong nhà của tôi như chưa có chuyện gì.
Đến bây giờ tôi vẫn không tin được vào mắt mình những gì nhìn thấy. Tôi không ngờ mình đã lấy phải một người vợ lăng loàn, sống “giả tạo” tới như vậy.
Bây giờ tôi đã có đủ chứng cứ để khẳng định cô ấy ngoại tình. Suốt 10 năm qua cô ấy đã lừa dối bố con tôi để dành thời gian ở bên người đàn ông khác. Khi tôi đưa những tấm hình vợ tôi ân ái bên người đàn ông đó, cô ấy vẫn một mực khẳng định đó chỉ là ảnh ghép, ảnh người khác vu oan. Nhưng khi tôi đưa ảnh chụp màn hình những tin nhắn mùi mẫn vợ gửi cho hắn ta, cô ấy mới thừa nhận. Ban đầu là khóc lóc, van xin, nhưng khi tôi không tha thứ, cô ta lại giở giọng trách móc tôi.
Theo như cô ấy nói "Anh ta – người đàn ông Tây đó mới là đàn ông, anh ta mới mang lại cho tôi những cảm xúc mãnh liệt của tình ái. Anh ta luôn ở bên tôi, động viên tôi. Điều mà một người như anh chẳng bao giờ làm được. Giá như tôi chưa lấy anh, thì tôi đã có một ông chồng Tây như ý”.
Chỉ nghe đến câu đó thôi, lòng tôi đã uất nghẹn không nói nên lời. Đã có với nhau hai mặt con, đứa lớn 18 tuổi, đứa thứ 2 đã 15 tuổi mà cô ấy còn nói được những lời cạn tình cạn nghĩa như vậy.
Nhớ ngày vợ nhận công tác một năm, tôi đã bao đêm không ngủ được. Phần vì lo cho vợ ở nhà quen lên đó lạ nước lạ cái, ốm ai chăm. Phần thì thương con vì xa mẹ. Những đêm tôi ngủ mơ về vợ là những đêm đầu óc nhức nhối. Bao phen tôi xin để chuyển cô ấy về gần nhà cũng là những lần nhận được hồi âm rằng vợ muốn ở lại để rèn luyện, dạy chữ cho dân vùng cao.


Thuê thám tử điều tra cuối cùng tôi như chết đứng khi biết, vợ tôi và anh thầy giáo người Tây dạy tiếng Anh đã sống với nhau như vợ chồng suốt 10 năm nay.
Nhưng tôi đâu ngờ, vợ tôi lên đó lại quên chồng theo trai lạ. Khi tôi được bạn bè cho biết vợ cặp bồ với trai trẻ mà lại là người Tây, tôi đã không tin. Nhưng nhiều lần người ta nói làm tôi phải suy nghĩ. Thuê thám tử điều tra, cuối cùng tôi như chết đứng khi biết, vợ tôi và anh thầy giáo người Tây dạy tiếng Anh đã sống với nhau như vợ chồng suốt 10 năm nay.
Giờ tôi đã hiểu vì sao, hết 1 năm công tác như trong hợp đồng vợ tôi lại không về. Hóa ra cô ấy nặng tình nặng nghĩa với thầy giáo cùng trường và không muốn chia tay với anh ta. Hết lần này đến lần khác, cô ấy lấy lý do vì yêu trường, yêu lớp vì “quy định bắt buộc em phải ở lại trên đó. Anh yên tâm hết năm nay em sẽ về với bố con anh”. Thế rồi cứ năm này qua năm khác cho tới khi hết 10 năm, cô ấy mới về với bố con tôi.
Nghĩ cảnh gà trống nuôi con đã cực, nghĩ tới vợ lăng loàn ngoại tình với Tây tôi còn nhục nhã hơn. Chỉ vì không vượt qua được ham muốn của bản thân mà cô ấy sẵn sàng cắm sừng tôi. Còn tôi cứ như một ông chồng khờ khạo, chỉ biết đi làm kiếm tiền cắm đầu nuôi con. Nghĩ cô ấy vất vả, tôi thương lắm, tôi dành hết thời gian thay vợ chăm con học hành nên người. Tới nay con gái tôi đã 18 tuổi, còn con trai tôi cũng được 15 tuổi.
Tôi còn ngu ngốc hơn khi sợ vợ thiếu hơi ấm chồng mà cứ mỗi tháng tôi lại dành một khoản tiền, chuẩn bị đồ ăn mang lên thăm vợ. Cái cơ bản cũng là muốn gửi con cho bà để lên hâm nóng tình cảm vợ chồng. Phần vì nhớ, vì muốn bù đắp cho cô ấy.
Nhưng tôi đâu biết, hóa ra tất cả chỉ là sự giả dối. Vợ nói, nhớ tôi nên bao đêm cô ấy mơ thấy tôi và nhớ cảnh vợ chồng bên nhau. Điều đó khiến tôi vui mừng biết bao nhiêu. Nhưng có điều cô ấy chỉ cho tôi ở được hai hôm, xong viện cớ quy định này nọ để đuổi tôi về rồi sống cùng trai lạ. Tôi đã ngu ngốc tin vào lời người đàn bà xấu xa đó. Để rồi khi tôi về họ lại ôm nhau cười chế nhạo ông chồng ngu ngốc như tôi.
Khi chuyện vỡ lở, vợ tôi không chút xấu hổ, cô ấy vẫn thản nhiên sống trong nhà của tôi như chưa có chuyện gì. Thậm chí cô ta còn hẹn hò với anh chồng hờ kia cùng nhau ra nhà nghỉ hú hí. Còn bố mẹ tôi thì nhất quyết đuổi cô ta ra khỏi nhà, đánh chửi không thương tiếc. Tuy nhiên tôi vẫn một mực bảo vệ cô ấy vì các con của chúng tôi.
Tuy nhiên, khi các con tôi biết chuyện về mẹ nó, cả hai đứa không những không tha thứ mà chúng con tuyên bố “chúng con không muốn ở bên một người mẹ như thế, bố đuổi bà ấy đi đi”. Có lẽ chúng đã đủ nhận thức để hiểu được rằng đâu là luân thường là đạo lý làm người. 
Mặc cho cô ấy khóc lóc quỳ xin nhưng hai đứa con tôi nhất quyết không đồng ý, chúng còn to tiếng khi nói rằng "chúng tôi đã quen không có bà bên cạnh, nếu có người mẹ như bà, chúng tôi thà không có còn hơn. Trong khi bố vất vả nuôi chúng tôi ăn học thì bà ở đâu, làm gì?".
Cô ấy cầu xin tôi, nhưng có lẽ giờ tôi cũng không thể quyết định được gì. Chắc có lẽ duyên phận của chúng tôi chỉ đến đấy. Giờ tôi chỉ còn lại một cảm giác đau lòng, đầu óc trống rỗng...
[Đọc Truyện Này...]


ĐÀN ÔNG VÀ XE



Đàn ông không có xe cũng như đàn ông không có chim. Xe ở đây không nhất thiết là xe ô tô mà xe ở đây là xe gì cũng được, miễn là có thể cưỡi lên xe, xe có bánh xe và bánh xe có thể quay được.
***
Nhiều đàn ông nuôi chim để di dưỡng tính tình, hàng ngày cho chim ăn, cho chim tắm, thể hiện mình cũng biết chăm sóc một vật gì đó. Nuôi chim phong lưu thật là khí độ như thể của bậc đại gia vậy.
Có một câu nói không nổi tiếng lắm của một người cũng không nổi tiếng lắm (nên không kể ra ở đây) là:"Hãy cho tôi biết anh đi xe gì, tôi sẽ nói anh là người như thế nào".
Đàn ông không có xe cũng như đàn ông không có chim nghĩa là chẳng có gì để nâng niu, chẳng có gì để thông qua đó thể hiện khí độ đàn ông của mình.
Đàn ông hay bàn về xe cũng như đàn bà hay bàn về chuyện ăn kiêng. Đàn ông bàn nhiều về xe ô tô. Đàn ông vốn thích chơi ô tô từ bé và từ bé khi chơi ô tô hay hát: "Pí pò, pí po em tập lái ô tô, sau này em lớn em lái xe đón cô". Tiếng Việt quả là giàu đẹp, từ "cô" ở đây quả là nhiều nghĩa. Nhiều đàn ông lúc bé hát thế, lớn lên đã thực hiện được lời hứa của mình là mua xe để lái xe đón cô, thật là khí độ như thể của bậc đại gia vậy.
Và đàn ông nhiều khi được voi đòi Hai Bà Trưng, mua được Innova rồi thấy Lexus đi qua là xuýt xoa, mua được Lexus rồi thấy Roll Roy đi qua là ngấm nguýt. Trong lúc chờ mua Innova hay Lexus hay Roll Roy đàn ông bàn về xe, bàn trước cái đã, bàn không bao giờ thừa, bàn không ai đánh thuế.
Nếu không bàn về ô tô, đàn ông có thể bàn về xe máy. Bàn về xe máy đàn ông hay bàn về xe Vespa, thậm chí có đàn ông mua xe Vespa để đi, thật là khí độ như thể của bậc đại gia vậy. Xe Vespa không chỉ là xe Vespa mà đã được nâng lên thành một kiểu sống – life style.
Bàn hết về ô tô, xe máy đàn ông có thể bàn về thứ để cưỡi lên, nắm chặt tay lái và đạp. Dạo này xăng đắt, nhiều đàn ông tính chuyển sang đi xe đạp cho khoẻ người. Và trước khi mua xe đàn ông cũng phải tám với nhau nên mua xe gì, mấy tốc độ...
Khi có xe ô tô, đàn ông hay chăm sóc xe, sắm thêm đồ cho xe, như thể sắm đồ cho tình nhân vậy. Có đàn ông mê xe ô tô tới mức vợ mắng dỗi ra nằm ở xe ô tô. Có đàn ông mê xe đạp đến mức treo xe đạp ngay trên đầu giường. Mê xe máy vợ mắng không ra nằm trên xe máy được hay không treo xe máy trên đầu giường được thì đàn ông chuyển sang sắm xe máy thật nhiều, để đầy nhà.
Đàn ông mê xe
Đàn ông có nhiều xe, như thể đàn ông có nhiều chim. Nghĩa là được mọi người trầm trồ kính nể. Tuy nhiên đàn ông cũng cần phải biết là nhiều xe cũng chưa phải là tốt vì vận bĩ hai xe đành bỏ phí mà gặp thời một tốt cũng thành công. Khái niệm thành công ở đời không nhất thiết ở chỗ nhiều xe hay ít xe.
Xe không phải là đồ xa xỉ, xe là phương tiện di chuyển nhưng xe là mục đích sống của nhiều đàn ông. Tiểu sử của nhiều đàn ông có thể tóm tắt là sinh ra, lớn lên, đi học, đi làm, lấy vợ, sinh con, mua xe, già đi rồi chết.
Tóm lại nói chuyện về đàn ông và xe có thể nói cả ngày như đàn ông nói chuyện về xe.
[Đọc Truyện Này...]


ĂN SÁNG LÚC NĂM GIỜ




ĂN SÁNG LÚC NĂM GIỜ

- Vy này?
- Dạ? – Hạ Vy dừng ăn, nhìn tôi chăm chú.
- Tại sao lại thích anh?

***
"Mùa này hoa phượng vỹ trước công ty anh nở nhiều lắm, tan làm về sớm thì nhớ ngắt cho em một chùm".
...
Tôi bắt đầu ngày mới của mình bằng việc mở máy tính lên, nhập số liệu một cách vô thức mà chẳng hiểu mình làm nó vì bản thân muốn vậy hay vì đồng lương cuối tháng. Anh Thư bước qua chỗ tôi, trên tay là đống đồ ăn sáng và cà phê. Cô đặt một ly loại không đá không đường lên bàn tôi, nháy mắt:
- Anh lại ở phòng làm việc cả đêm qua à? Em nghĩ anh nên ra ngoài kia hít thở một chút đi, cho biết xã hội nó to nhỏ thế nào.
Tôi bật cười trước câu châm chọc của cô bé, cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm đắng ngắt. Không biết có phải do bị đánh thức vị giác đột ngột mà tôi thấy tỉnh hẳn ra – dù tối qua ngủ chưa đến một tiếng và hai tay còn mỏi nhừ vì đánh máy. Tôi đứng dậy, bước ra khỏi phòng để tiến đến tường kính, nơi có thể nhìn thấy bức tường cũ kĩ bắt đầu có rêu phong trước mặt và xe cộ đang len qua con hẻm nhỏ phía dưới. Cây phượng vĩ cạnh đấy hoa không nhiều như năm ngoái, nhưng bị mấy cơn gió to nhỏ ghé qua làm cho những cánh đỏ tươi tung tỏa khắp nơi.
Nhấp thêm một ngụm cà phê nữa, tôi bất giác thở dài. Thế là Nguyên ra đi vĩnh viễn khỏi cuộc đời tôi cũng đã được ba năm.
tình yêu đã qua
Tôi nhớ cũng ngày này năm ấy, em gọi điện nói sẽ mua đồ ăn sáng cho tôi sau khi vòng vèo thêm mấy con phố hít gió buổi sáng. Trong điện thoại, ngoài tiếng em trong trẻo còn có tiếng gió vi vu thổi và tiếng bước chân đều đều. Nguyên là con người của năng động, em thường kết hợp việc đi làm buổi sáng và chạy bộ cho "giãn gân, giãn cốt". Lúc tôi mỉm cười nhắc em qua đường phải cẩn thận thì có tiếng chói tai của phanh xe gỉ sét lâu ngày rít lên. Một tiếng "bộp" rất mạnh vang lên chứng tỏ điện thoại đã văng đi xa. Tôi thấy tim mình như không còn là của mình nữa.
Lúc ấy đang là mùa hè. Cây phượng trước công ty tán đã đỏ cả một vùng trời. Nhiều sáng đi làm tôi cứ nhìn trân trân vào màu đỏ kia, không thể nào dứt mắt ra được.
"Mùa này hoa phượng vỹ trước công ty anh nở nhiều lắm, tan làm về sớm thì nhớ ngắt cho em một chùm..."
Nguyên ra đi khá nhẹ nhàng, vì cú đập vào đầu làm em chết não hoàn toàn. Một con người năng động như em phải nằm yên một chỗ không biết gì thật là nghiệt ngã. Thế nên chỉ một tuần sau khi tai nạn xảy ra, gia đình quyết định tháo bình oxi để đưa em về với cõi vĩnh hằng.
Từ ngày em mất, tôi bỏ luôn thói quen ăn sáng, bởi ý nghĩ vì một bữa ăn của mình mà ai đó phải ngã xuống khiến tôi không chịu nổi. Thế nên cà phê đều đều mỗi sáng thay đồ ăn, mà phải là loại đắng ngắt khiến người không quen uống nhăn mặt, chỉ để chẳng ai giành cà phê với tôi cả, thế thôi.
***
Hạ Vy xuất hiện lần đầu ở cửa công ty khi tôi đang lôi bịch nilon đựng đống ly cà phê rỗng của mình đi thanh lý. Đáng lẽ tôi đã bỏ qua cô, nếu không bị màu đỏ chói của chiếc áo khoác kia gây chú ý. Cô với chồng giấy và màu vẽ khệ nệ trên tay vẫn tìm cách níu áo tôi lại để hỏi xem phòng thiết kế ở chỗ nào. Tôi cười, nói chờ một chút tôi sẽ dẫn cô đến tận nơi. Hạ Vy quan sát tôi trong giây lát rồi bất giác đứng lùi sang một bên, chẳng biết đang nghĩ gì. Lúc tôi quay trở lại thì cô bé đã biến mất. Cuối buổi chiều hôm ấy tôi nghe ban giám đốc thông báo phòng thiết kế của mình có thêm thành viên mới. Hạ Vy lại xuất hiện trước phòng để chào hỏi. Ánh mắt cô lướt qua tôi vừa e dè vừa ngại ngùng.
Mãi sau này, trong một lần cà phê hai người khi đã trở thành nhân viên chính thức của công ty, cô bé mới nói cho tôi biết rằng đã bị vẻ già nua bởi râu ria mấy ngày chưa tỉa và giọng nói khàn khàn vì nốc cà phê đá quá nhiều của tôi hôm đó doạ cho sợ. Tôi vỗ trán, nhận ra hồi ấy mới qua ngày giỗ của Nguyên mấy hôm. Mà thường cái tuần có giỗ của em, tôi không ra khỏi phòng làm việc là mấy. Tôi sợ cái cảnh hỗn độn nơi đường phố và chốn đông người gợi thêm nhiều kí ức đau thương về em.
Hạ Vy thấy tôi không nói gì thì chỉ trầm ngâm hút nước ép dứa, đôi mắt nhìn đầy hiếu kì nhưng không dám lên tiếng.
Con gái làm thiết kế không nhiều. Bằng chứng là ở phòng tôi, ngoài Anh Thư đã lấy chồng được nửa năm ra thì chỉ còn lại Hạ Vy là đoá hoa chưa có chủ. Thế nên từ ngày cô xuất hiện, bọn con trai trong phòng ăn mặc chỉn chu và bỏ hẳn thói quen nói mấy chuyện bậy bạ không cần thiết. Hạ Vy biết mình là tâm điểm của sự chú ý trong phòng nhưng vẫn giữ nguyên thái độ và cách ăn mặc toát lên vẻ dè dặt như ngày đầu đi làm. Cô thường đóng bộ trong những chiếc áo choàng dài màu đỏ chói có mũ để che đầu tóc vào những ngày đông hoặc áo thun khoẻ khoắn đi kèm jean ngố vào những ngày hè. Công ty thiết kế không có mấy quy định về ăn mặc nên cứ nhìn qua những phòng khác mới thấy Hạ Vy giản dị đến mức nào. Có lẽ vì thế mà cô được săn đón nhiều hơn cả, bởi vẻ thờ ơ với thời trang và khó bị tác động bởi những yếu tố bên ngoài.
- Con mồi khó săn đuổi đây – Hiếu nói với tôi khi thấy Hạ Vy lướt qua cửa công ty. Cô thường không nhận ra một nửa tá nhân viên nam sáng nào cũng ngồi ở quán cà phê đối diện này, dành cho cô ánh mắt dò xét xen lẫn chờ mong.
- Cứ thử xem thế nào.
Tôi nhấp ngụm cà phê, cảm nhận vị chua chua nơi đầu lưỡi do đường mang lại. Dạo gần đây tôi đã thêm ít vị ngọt vào cà phê, chẳng hiểu tại sao.
- Ai cũng thử hết rồi, chỉ có ông thôi đấy.
- Tôi á, tôi làm sao?
- Cất tình yêu cũ sang một bên và tìm cho mình tình yêu mới đi. Cả phòng chúng ta và gần nửa công ty, ai cũng biết Hạ Vy để ý ông mà không nói ra.
- Thế sao?
Tôi thấy giọng mình thờ ơ, đồng thời vành môi cong lên thành nụ cười vừa mỉa mai vừa giễu cợt. Tôi đoán vẻ mặt lúc này của mình rất đáng để Hiếu đấm cho một cái, nhưng vì không làm thế được nên cậu ta chỉ bực bội bỏ đi.
***
Giám đốc tham công tiếc việc nhận thêm một dự án mới ở miền nam mặc dù dự án đang làm chưa được quá nửa. Áp lực lên phòng thiết kế khiến ai cũng nói ít, ăn ít, chỉ có đôi mắt cứ mở một cách đờ đẫn vì thiếu ngủ. Tôi vì công việc bận rộn lần này mà ngày nào cũng "đốt" hết nửa tá cà phê thay vì gói ngựa trắng bởi trong phòng không cho phép hút thuốc. Đến cuối ngày thì thấy bụng chộn rộn, quặn đau tưởng chừng sắp xuất huyết dạ dày đến nơi. Lúc tôi bước ra khỏi quầy tự pha đồ uống với vẻ mặt nhăn nhó, Hạ Vy giật lấy ly nước trên tay tôi.
- Chỉ là nước lọc thôi – tôi nói khi thấy cô mở nắp kiểm tra. Hạ Vy đổ nước về chỗ cũ rồi tiện tay ném luôn ly rỗng. Cô chìa cho tôi cái ly trên tay mình, nói vỏn vẹn mấy chữ:
- Sữa bao tử.
Nhờ ly sữa của Hạ Vy mà tôi không còn phải nhăn nhó suốt buổi làm việc còn lại, khiến cho anh em trong phòng dễ thở hơn rất nhiều. Công việc tổng kết cuối ngày xong được hai phần ba, cả đám đề nghị đi ăn mừng. Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng trở về với bàn làm việc, lơ đãng ngắm những chùm hoa phượng đỏ bên ngoài cửa kính. Hôm nay là ngày giỗ Nguyên.
Lúc ngẩng lên khỏi báo cáo tháng, tôi nhận ra bàn làm việc chếch phía bên phải của mình cũng đang còn người làm việc. Chiếc áo thun màu kem của Hạ Vy sáng lên dưới ánh đèn hắt ra từ màn hình vi tính. Tôi với tay bật công tắc sau lưng mình. Hạ Vy khẽ nhăn mặt vì chói mắt.
- Sao không về?
- Thế còn anh?
Tôi nhìn đồng hồ chỉ bốn rưỡi sáng, chẳng hiểu tại sao Hạ Vy ngồi cùng phòng làm việc suốt cả đêm mà tôi lại không nhận ra. Nhìn dáng vẻ bơ phờ và đáng thương của cô khi co người lại trên ghế, tôi bất giác đề nghị.
- Muốn đi ăn chút gì không?
Ăn sáng lúc năm giờ đúng là một lời đề nghị bất thường, nhất là đối với kẻ bốn năm nay không còn giữ thói quen ăn sáng như tôi. Nhưng Hạ Vy không thắc mắc, chỉ chăm chú đi theo.
Tôi đi trước, Hạ Vy đi sau, phần vì cô bé không biết đường, phần vì có đi cùng cũng chẳng biết nói câu gì. Tôi thì không quen giao tiếp lắm nên cũng mặc như thế, chỉ thỉnh thoảng quay ra sau để biết chắc áo choàng đỏ vẫn đang đi theo mình.
Quán bán cả đêm đến gần sáng cũng đã vãn khách, chỉ còn sót lại vài người mới kết thúc ca làm oái oăm lúc năm giờ của xí nghiệp cách đây nửa cây số. Tôi chọn bàn gần chỗ quầy bán theo thói quen những ngày xưa cũ để cảm nhận hơi nước lèo bốc nghi ngút. Hạ Vy ngồi xuống đối diện, tự động chuẩn bị sẵn hai đôi đũa rồi gọi hai tô phở.
Tôi giật mình, ngây người nhìn cô.
- Ở đây không có cà phê. – Hạ Vy cười rất tươi – Anh ăn sáng một bữa thì chết ai đâu nào.
Tôi nhìn cô trong giây lát rồi bỗng cười, chẳng hiểu mình đang vui hay buồn. Thật kì lạ là câu nói của Hạ Vy không làm tổn thương bản thân như tôi vẫn tưởng. Có lẽ vì dáng vẻ vô tư khi nói cho biết cô không cố ý khơi lại nỗi đau trong lòng tôi, và nụ cười sáng bừng trên gương mặt thiếu ngủ kia khiến tôi tạm quên đi nỗi buồn trong lòng.
Hai tô phở còn bốc khói nghi ngút được mang ra. Tôi đón lấy cây đũa mà Hạ Vy đưa cho mình, vừa gắp phở lên lại hạ xuống.
- Vy này?
- Dạ? – Hạ Vy dừng ăn, nhìn tôi chăm chú.
- Tại sao lại thích anh?
Người ta nói có rất nhiều lý do để chia tay, nhưng thích một ai đó thì chỉ đơn thuần là thích thôi. Tôi hỏi câu đó rõ ràng đã đẩy cô vào tình huống khó xử. Biết trước là như thế, nhưng tôi vẫn không ngăn nổi mình hỏi. Có lẽ do những vấn vương trong lòng cứ ngày một lớn dần lên, phình ra như quả bong bóng. Nếu tôi không giải quyết dần dần thì chẳng mấy chốc sẽ bị "nổ" lúc nào không hay.
Hạ Vy ăn không mấy ngon miệng, chẳng hiểu do ăn sáng lúc năm giờ hay vì bị câu hỏi của tôi làm cho tâm trạng bất an. Vậy mà lần đầu tiên trong suốt gần bốn năm, tôi ăn sáng ngon lành đến như thế. Cảm giác như chút vướng mắc trong lòng cuối cùng cũng đã được bản thân can đảm gỡ ra.
Lúc từ quán ăn trở về công ty, tôi lại đi trước vì nghĩ Hạ Vy sẽ cảm thấy khó xử khi đi cùng. Thế nhưng nửa đường quay lại, dáng cô trong chiếc áo choàng màu đỏ quen thuộc đã biến mất.
***
Công việc vẫn bận rộn như thế, mãi đến lúc hoa phượng đã tàn thì việc mới vãn đi chút ít. Tôi xem lại bản tổng hợp công việc rồi đếm số người trong phòng để chuẩn bị chia lương, nhận ra phòng thiết kế hôm nay thiếu đi một người.
Giám đốc nói rằng Hạ Vy đã trở về chi nhánh miền nam sau khi kết thúc dự án. Mới đầu cô chuyển qua đây vì công ty bên ấy sợ thiếu nhân sự, việc xong rồi thì rút về.
Tôi nghe lời giải thích, cảm thấy tim không còn là của mình nữa.
***
Anh Thư không đặt cà phê lên bàn như mọi khi mà nhắn tin dặn tôi ra sảnh lấy. Lúc tôi bước xuống, cô đưa cho tôi ly cà phê đen đặc kèm tờ giấy note dạ quang dán trên nắp.
- Hạ Vy mới kết thúc việc tối qua thôi, giờ chắc còn đang dọn đồ đạc trước khi về. Nếu anh có chút để tâm thì... – Anh Thư đưa mắt về phía tờ giấy – địa chỉ đó.
Một trưởng phòng thiết kế với dáng vẻ bụi bặm cũ kĩ và lối làm việc không giống ai nhưng rất chuyên cần cuối cùng cũng đã xin nghỉ một ngày. Có lẽ Hạ Vy tiết kiệm tối đa tiền thuê phòng nên chọn ở chỗ hẻo lánh khiến tôi phải vòng vèo mấy con hẻm mới tìm ra. Lúc tôi đến nơi, dáng cô nhỏ nhắn trong chiếc áo choàng đỏ đang loay hoay khoá cửa phòng nơi ban công lầu hai.
Tôi cứ đứng như thế, mãi không lên tiếng được. Giằng xé trong lòng khiến tôi cảm thấy bất lực, muốn gọi tên Hạ Vy mà không thể. Bất giác tôi nhìn sang bên, thấy cánh hoa phượng đã gần tàn đậu trên vai áo mình từ lúc nào. Cánh hoa mong manh màu đỏ chói. Có lẽ nó vướng vào lúc tôi chạy ra khỏi công ty, và cứ nằm nguyên như thế suốt chặng đường đến đây. Tôi định đưa tay lên nhặt lấy cánh hoa thì cơn gió mạnh thổi qua, cuốn bay mất.
Hạ Vy xuất hiện trước mắt tôi, trên tay là túi xách chuẩn bị cho chuyến đi dài. Em khẽ nghiêng đầu, khuôn miệng chúm chím, cười mà như không cười. Khuôn mặt của em sáng bừng khi nắng phản chiếu vào chiếc áo khoác đỏ.
- Anh Minh?
- Hạ Vy!
Tôi ôm chầm lấy em vào lòng, không cắt nghĩa được cảm xúc lúc này của mình. Gió vẫn thổi đìu hiu, mang cánh phượng đỏ kia đi xa.
Mãi mãi.

[Đọc Truyện Này...]


CHUYỆN CẬU BÉ VÀ CHÚ CÚN CON



Người chủ tiệm treo tấm bảng "Bán chó con" lên cánh cửa. Những tấm biển kiểu như vậy luôn hấp dẫn các khách hàng nhỏ tuổi. Ngay sau đó, có một cậu bé xuất hiện."Chú bán mấy con chó này với giá bao nhiêu vậy... " cậu bé hỏi.
Ông chủ trả lời "Khoảng từ $30 cho tới $50".
Cậu bé móc trong túi ra một ít tiền lẻ. "Cháu có $2. 37" cậu nói, "cháu có thể coi chúng được không... ".
Người chủ tiệm mỉm cười và huýt sáo. Từ trong cũi chạy ra chó mẹ Lady cùng với 5 cái nắm lông be bé xinh xinh chạy theo. Một con chó con chạy cà nhắc lết theo sau. Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào con chó nhỏ bị liệt chân đó "Con chó con này bị làm sao vậy... ".
Người chủ giải thích rằng bác sĩ thú y đã khám và nói rằng con chó con bị tật ở phần hông. Nó sẽ bị đi khập khiễng mãi mãi. Nó sẽ bị què mãi mãi. Đứa bé rất xúc động."Cháu muốn mua con chó con đó".

Người chủ nói rằng "Chắc là cháu không muốn mua con chó đó đâu, còn nếu cháu muốn nó thì chú sẽ cho cháu luôn".
Cậu bé nổi giận. Cậu nhìn thẳng vào mắt của người chủ, và nói rằng "Cháu không muốn chú cho cháu con chó con đó. Nó xứng đáng như bất kỳ con nào khác và cháu sẽ trả cho chú đủ giá tiền cho nó. Cháu sẽ đưa cho chú$2. 37 bây giờ và 50 cent mỗi tháng cho đến khi cháu trả đủ số tiền".
Người chủ phản đối "Cháu đâu có muốn mua con chó đó. Nó sẽ chẳng bao giờ có thể chạy được và chơi với cháu như những con chó con khác".
Nghe vậy, cậu bé cúi xuống và kéo ống quần lên để lộ ra một chân bị vặn vẹo, teo quắt và phải có hệ thống thanh giằng chống đỡ. Cậu nhìn lên người chủ và nói rất khẽ "Vâng, cháu cũng không có chạy được, và con chó nhỏ đó cần một người có thể hiểu được nó!".
[Đọc Truyện Này...]


Câu truyện hay và cảm động cho những ai lầm lỡ



Tôi đã từng là một đứa con ngoan, trò giỏi, được thầy cô yêu mến, bạn bè nể phục và bố mẹ thì hết sức chiều chuộng. Tôi ưa nhìn, năng động, lại luôn vui vẻ lạc quan. Từ bé đến lớn tôi luôn được bảo bọc kĩ lưỡng nên chẳng biết đến vất vả là gì, có lẽ chính vì cuộc sống quá xuôi chèo mát mái ấy mà tôi cứ ảo tưởng cho mình là giỏi giang bản lĩnh lắm. Nhưng sóng gió chỉ đến và thử thách cái bản lĩnh kém cỏi ấy của tô ihi tôi bắt đầu lên lớp 9. Gia đình gặp biến cố lớn, bố mẹ và anh chị buộc phải vào sài gòn sinh sống, để tôi một mình ở nhà với ông bà một thời gian rồi chuyển vào sau. Cuộc sống cũng không có gì đáng nói nếu tôi không gặp người đó.

Khi ấy anh là thầy giáo trẻ mới chuyển về trường cấp 3 của tôi công tác, phụ trách ngay lớp tôi. Tôi là lớp trưởng nên thường xuyên trao đổi với thầy về nhiều việc, tôi quý thầy, coi thầy như người anh lớn của mình. Thầy cũng rất quý tôi, luôn quan tâm chăm sóc cho tôi từng chút một. Có lẽ sự cô đơn thiếu vắng tình cảm gia đình của tôi đã khiến thầy mềm lòng chăng? còn với tôi, choáng ngợp trước sự hiểu biết , thâm trầm cùng sự dày dặn kinh nghiệm trong cuộc sống của thầy, tôi nhanh chóng nghĩ đó là tình yêu. nNày qua tháng lại ,sau bao lần thầy xuống nhà tôi kèm tôi học (tôi là thành viên duy nhất trong đội tuyển học sinh giỏi của thầy), thì chuyện gì đến cũng phải đến. tôi hiểu điều đó có nghĩa là gì, tôi đã trở thành đàn bà ở cái tuổi 16 như thế. Từ ngày đó trở đi, tôi yêu thầy bằng con tim non nớt và suy nghĩ ngô nghê của một đứa học trò , cứ nghĩ sau này chỉ vài năm nữa thôi, chúng tôi sẽ có thể ở bên nhau một cách đường đường chính chính.

Tôi không phủ nhận là thời gian đó mình đã hư hỏng đến như thế nào. bởi ông bà tôi ở cách đó gần 2 cây, chỉ có mình tôi trông nhà, nên gần như tối nào thầy cũng qua và nói muốn kèm tôi học, nhưng sự thực là làm gì thì có lẽ mọi người đều đoán được. Tôi như kẻ bị mù chỉ tin vào mình thầy, chỉ nghe lời duy nhất thầy, đáp ứng mọi yêu cầu của thầy, vì nghĩ rằng là tình yêu thì phải thế. Tất cả chỉ thực sự sup đổ khi tôi mang thai. 16 tuổi, làm mẹ ở cái tuổi 16 ư?

Tôi chưa từng nghĩ đến. Tôi nói chuyện với thầy mong tìm ra cách giải quyết nào đó, nhưng đáp lại sự mong mỏi của tôi thầy ráo hoảnh coi như đứa bé đó chẳng liên quan gì đến thầy. Thầy phân tích cho tôi thấy tốt nhất là tôi nên lặng lẽ bỏ đứa bé đi, đừng dại dột mà làm rùm beng mọi chuyện. Tôi hiểu những gì thầy nói, tôi biết thầy nói đúng. Ở vùng quê này thì ai tin được một thầy giáo đường hoàng đạo mạo lại có thể làm cho một con bé (đã từng) rất giỏi giang man bầu cơ chứ? Ai có thể chấp nhận được một đứa con gái như tôi? Tôi có trách thầy không? Có chứ. Nhưng có lẽ tôi trách bản thân mình nhiều hơn. Tôi ngu ngốc và quá non dại, để bây giờ cái giá phải trả là quá đắt cho cái sự kém cỏi đó.

Sau khi nói chuyện với thầy xong, tôi chỉ cười nhạt và không bao giờ có ý định đến tìm thầy một lần nào nữa. Người đàn ông tôi đã từng nghĩ là tôi yêu, yêu bằng cả trái tim dại dột,u mê của mình, giờ chỉ còn là nỗi chán chường và thất vọng trong tôi. Lấy hết can đảm, tôi kể với bố mẹ mọi chuyện. Gần như ngay lập tức, bố mẹ tôi bay ra bắc. Trái ngược với suy nghĩ của tôi, nhìn thấy tôi bố mẹ chỉ khóc.

Ngay khi nhìn những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt khắc khổ của bố mẹ, tôi mới ngỡ ngàng nhận ra tôi là đứa con bất hiếu đến nhường nào. Rất nhanh sau đó, tôi chuyển trường vào sài gòn. Tôi ra đi trong lặng lẽ, không kịp chào tạm biệt cả những bạn bè thân, cũng không có cơ hội gặp lại thầy một lần nào nữa.

Thời gian mang bầu Sún ( tên con trai tôi) là thời kì tôi đau khổ nhất. học lớp 11 mà phải đến trường với cái bụng bầu vượt mặt, không phải nói chắc mọi người cũng đoán được phần nào tôi ê chề nhục nhã ra sao. Thật may khi ngôi trường tôi theo học đồng ý chấp nhận tôi, các bạn bè cũng không dò xét nhiều mà đỗi xử với tôi rất đúng mực. Ở cái thành phố hoa lệ này, có lẽ họ cũng không quá bận tâm về một con bé mang bầu ở cái tuổi trẻ măng như thế. Gia đình tôi luôn khuyên tôi nên tạm nghỉ một năm, đợi sinh xong rồi tinh tiếp.

Nhưng tôi sợ rằng khi tôi rời xa trường học, tôi sẽ sụp đổ. Tôi sợ hãi những khoảng thời gian nhàn rỗi của mình vì khi ấy, những kí ức về thầy, về quãng thời gian buông thả ấy cứ hiện lên giày vò và cắn xé tôi. Tôi thương con tôi, tôi thương gia đình tôi, nên tôi lại càng phải cố gắng hơn gấp bội. Tôi chăm chỉ đi học ở trường, tập thể dục đều đặn, về nhà lại học tiếng anh , nghe nhạc và cố gắng không để mình rơi vào trạng thái trầm cảm. Quãng thời gian đó nếu không có tình yêu của ba mẹ và anh chị ,có lẽ tôi đã chẳng thể vượt qua được. Đến cuối năm lớp 11, tôi sinh bé Sún. Nếm trải nỗi đau đớn tột cùng ấy, tôi mới càng thây trân trọng sinh mạng của mình, trân trọng gia đình và cuộc sống này nhiều hơn. Thật may mắn, bé Sún lớn lên dù không có tình yêu của bố nhưng cũng rất ngoan ngoãn và kháu khỉnh. Con đáng yêu, và rất quấn bà ngoại. Gia đình tôi tuyệt nhiên không bao giờ nhắc đến khoảng thời gian đó nữa, cũng không bao giờ hỏi tôi về thầy, về cha của Sún.

Nỗi vất vả khi làm một người mẹ đơn thân không phải ai cũng có thể hiểu, nhất là khi tôi lại làm mẹ ở cái tuổi quá trẻ như vậy. Nhưng tôi biết mình không được phép mềm yếu, mình có gia đình bên cạnh, mình phải cứng cỏi lên để có thể chăm sóc được con. Thời gian đó, tôi tạm nghỉ học để ở nhà chăm sóc cho con cứng cáp hơn một chút.
Nhưng cuộc đời chưa chịu dừng lại ở đó, vào một buổi chiều , ba mẹ tôi đi làm về và bị tai nạn giao thông. Họ đột ngột qua đời. Khi đó tôi đang học cuối năm 12, và bé sún đã được gần 2 tuổi.

Không thể diễn tả được nỗi đau tột cùng của anh chị em tôi khi đột ngột mất đi 2 người thân yêu nhất ấy. Riêng với tôi và con, nó chẳng khác gì rơi xuống vực sâu mà không cách nào lên được. Tôi đã làm khổ ba mẹ quá nhiều, chưa bù đắp được một ngày nào mà giờ ba mẹ đã vội ra đi. Bây giờ khi đang ngồi đây và viết những dòng này, tôi vẫn đang khóc. Nhưng không còn là giọt nước mắt yếu đuối của ngày ấy, tôi chỉ muốn cho ba mẹ thấy là tôi đã vươt qua nỗi đau đó như thế nào và sống ra sao,để ba mẹ có thể yên lòng .

Hết năm học lớp 12, tôi một mình đem con ra bắc, mặc cho lời ngăn cản quyết liêt của anh chị. Nhưng tôi quyết tâm thực hiện mong mỏi của ba khi còn sống, đó là tôi có thể đỗ được vào trường đại học KTQD. Vừa chăm con, vừa ôn thi, đó là khoảng thời gian cơ cực gian khó nhất đối với một đứa con gái vốn chưa bao giờ phải chịu khổ về vật chất như tôi. Tôi gửi con ở một nhà trẻ tư nhân, sáng đi dạy thêm, chiều đi chạy bàn, tối về nhà lại vừa chăm con vừa ôn thi. Ấy thế mà tôi cũng đỗ . Đỗ vào ngành cao điểm nhất trường hẳn hoi. Ngày biết tin mình đỗ đại học, tôi ôm con ngồi khóc suốt cả một đêm. Cuộc sống của mẹ con tôi giờ sẽ đi tiếp về đâu đây?

Phòng trọ nghèo nàn, thiếu thốn đủ mọi mặt,vậy mà trời thương con tôi vẫn lớn lên kháu khỉnh và khỏe mạnh. Con đáng yêu, nghe lời và sống rất tình cảm. Anh chị tôi thương em, bảo tôi để con cho anh chị nuôi vài năm cho đến khi tôi học xong, nhưng thằng bé quấn mẹ, không thể xa tôi được 1 tuần.

Vậy là tôi vừa đi học, vừa đi làm, vừa chăm con. Nhiều lúc nghèo đến mức tôi chỉ có thể ăn cơm trắng qua ngày, dành tiền mua sữa cho con. Con thiếu thốn, chưa bao giờ biết đến một bộ quần áo đẹp, chưa bao giờ được tôi đưa đi chơi. Vậy mà con không hề đòi. Có lẽ con cũng thương mẹ con vất vả và hiểu hoàn cảnh của mình nên rất yêu tôi. Nhiều đêm nằm ôm con, nghĩ về lời con trẻ thỉnh thoảng lại hỏi con không có bố hả mẹ, mà tôi ứa nước mắt. Tôi cũng mong mỏi cho con một cuộc sống đủ đầy, một gia đình hoàn chỉnh, nhưng có lẽ chưa phải là lúc này. Tôi thương con tôi phải lớn lên dưới mái nhà trọ nghèo nàn chật chội, với sự bận rộn của mẹ,với thiếu thốn đủ đường. Càng thương con, tôi lại càng điên cuồng lao đầu vào học và đi làm. Vốn tiếng anh cũng khá nên tôi xin vào làm cho một công ty du lịch , đi tour quanh Hà Nội, nhận tiền tips từ khách du lịch nước ngoài. Với tiền lương làm thêm và sự giúp đỡ của anh chị cũng đủ cưu mang mẹ con tôi chật vật đi hết 4 năm dài. 4 năm đó, công việc gì tôi cũng đã từng thử, có đêm chỉ ngủ 2,3 h đồng hồ. Từ gia sư, rửa bát thuê, chạy bàn, PG, đến bán hàng, phụ bếp, gì tôi cũng đã từng làm.

Và trong một lần đi gia sư, tôi đã gặp chị. Chị là mẹ của học sinh tôi dạy, và cũng là một người mẹ đơn thân. Biết hoan cảnh của tôi, chị thương lắm. Chị giúp đỡ tôi rất nhiều mà bây giờ tôi vẫn chưa sao trả nghĩa cho chị hết được. Chị coi tôi như em gái, cho tôi vào làm trong công ty của chị, vô tình lại là nơi phù hợp với ngành nghề tôi đang học. Vậy là mới năm thứ 3 thôi, tôi đã có công việc với đồng lương đủ nuôi con mà không cần nhờ đến anh chị nữa. Bây giờ, khi đã ra trường được 2 năm, nhờ sự cố gắng của bản thân và sự giúp đỡ của chị, tôi đã là trưởng bộ phận, đã có đủ tiền để nuôi con, thuê cho con một cái nhà tốt hơn, mua cho con hộp sữa tốt hơn. Vì yêu cầu công việc, tôi cũng chú trọng đến ngoại hình nhiều hơn. Và ít nhất cũng đã trở thành một trưởng bộ phận năng động, trẻ trung, và xinh xắn như mọi người nhận xét. Và khi cuộc sống đang dần ổn định như thế thì tôi lại gặp lại thầy.

Thầy xuất hiện trước mắt tôi một cách tình cờ khi thầy đưa cháu trai đến xin việc. Chúng tôi gặp nhau, nhanh chóng nhận ra nhau, rồi cũng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản để đối diện với nhau. Hận thù trong lòng tôi sớm đã không còn, tôi chỉ nhìn thầy như một người bạn đã quá lâu không gặp, không chút tò mò về cuộc sống của thầy, cũng không còn bất cứ cảm xúc nào nữa. Và khi đó, tôi biết rằng, tôi đã có đủ dũng khí để gạt lại quá khứ sau lưng mà sống tiếp.
[Đọc Truyện Này...]


Trả em về với quá khứ, trước khi yêu anh...



Hóa ra, cũng có lúc, hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy. Khi ta quyết định buông tay, quyết định chấm dứt hoàn toàn, để tâm hồn thanh thản không suy nghĩ, ta có thể chấp nhận nỗi đau đi qua. Nếu đừng tiếp tục nhớ về quá khứ, ta sẽ không thấy đau đớn hay xót xa, mà chỉ thấy lòng mình yên ả. Sau những ngày dông bão, em nghĩ, em đã tìm lại được chính mình, của những ngày trước khi yêu anh...

Anh và em, đã từng yêu nhau. Không dài, nhưng đủ để tạo nên nhiều kỷ niệm đẹp khó xóa.
Anh và em, bắt đầu vội vã, khi anh mới chia tay tình đầu.
Nhưng bất ngờ một hôm, anh nói với em: "Anh vẫn chưa quên được cô ấy"
Ngày chia tay, anh chỉ nói vỏn vẹn một câu: "Anh xin lỗi"...
Anh có biết em đau lòng thế nào khi nghe câu nói đó không? Trên đời có biết bao lời xin lỗi, tại sao em lại phải nghe lời xin lỗi đó từ anh?
Không lâu sau đó, anh quaylại với tình cũ. Bỏ mặc em với những cơn đau không cách nào chấm dứt và quãng thời gian tăm tối ngập chìm trong nỗi cô đơn.
Bất lực nhất, chính là yêu một người rất nhiều, mà cuối cùng, người đó vẫn không yêu mình.
Sau khi chia tay, em lao đầu vào công việc. Em muốn làm cho bản thân thật bận rộn, để tâm trí khỏi phải suy nghĩ về anh. Nhưng sau mỗi ngày làm việc mệt nhoài, khi trở về căn phòng nhỏ với bốn bức tường xung quanh, nỗi nhớ anh lại ào về nghẹn ngào quay quắt. Mỗi tối trước khi chìm vào giấc ngủ, em tự nhủ với chính mình, phải mạnh mẽ hơn nữa, thế giới người ta vẫn chia tay đầy ra đấy thôi, nỗi đau của em chỉ là nỗi đau nhỏ nhoi trong số vô vàn nỗi đau đó thôi mà....

Câu thần chú đó quả thật là rất thần diệu, ít nhất là đối với em. Em ít khóc đi, cười nhiều hơn. Những lần vào facebook của anh thưa dần và em bắt đầu tập trung vào việc chăm sóc cho bản thân mình. Em đã biết tự tay make up sao cho trông nổi bật hơn, thay đổi gu ăn mặc cho tinh tế hơn, và đã mỉm cười duyên dáng trước những chàng trai muốn làm quen... Em muốn cho anh thấy một em hoàn toàn khác, một em đã trưởng thành, một em đã không còn của ngày xưa hay nhõng nhẽo mè nheo khi ở bên anh...
Bạn thân của em bảo, em đã làm đúng. Nhưng nó nói, em vẫn còn thiếu một việc chưa làm, đó là đối mặt với anh. Em giật mình, vì nhận ra nó nói quá đúng. Kể từ ngày chia tay, em vẫn chưa gặp lại anh một lần nào, dù chỉ là thoáng lướt qua. Em không chắc mình có thể bình tĩnh mà đối diện với anh hay không. Thực ra em sợ, rất sợ. Em sợ em sẽ lại xiêu lòng trước giọng nói ấm áp của anh, dao động trước nụ cười rạng rỡ của anh, một lần nữa.
Em đã đắn đo, lần lữa rất nhiều lần trước sự thúc giục của đứa bạn thân. Nhưng khi còn chưa kịp đưa ra quyết định, anh đã chủ động hẹn gặp em. Địa điểm hẹn gặp, anh không chọn quán café quen thuộc 2 ta vẫn thường đến mà là một quán khác, có phong cách lịch sự, trang trọng hơn. Hẳn nhiên rồi. Em cười thầm, nếu anh chọn quán đó, có khi còn khó xử với em hơn. Dù bạn khuyên nên ăn mặc chải chuốt thật kỹ, nhưng cuối cùng em vẫn chọn phong cách đơn giản để đến gặp anh. Em tô son hồng nhạt, thoa ít phấn, và ăn mặc có phần phóng khoáng, như kiểu chỉ là cuộc gặp mặt của những người bạn bình thường. Anh đón em bằng nụ cười thân thiện, vẫn như ngày nào. Trong giây phút nhìn thấy nụ cười ấy, tim em đập lệch đi 1 nhịp. Anh vẫn vậy, không thay đổi là mấy. Nhưng có phần gầy hơn. Điều đó làm em thoáng có chút xót xa...
Cuộc nói chuyện của chúng ta, tuy bắt đầu có vẻ ngượng ngập, nhưng may mắn sau đó lại diễn ra rất sôi nổi. Thật lạ, trước đây em cứ tưởng, nếu như gặp lại anh, chắc hẳn em phải đau khổ lắm. Nếu không, thì cũng là cảm giác gì đó kiểu như là tiếc nuối hay xót xa. Nhưng mà, bây giờ em hoàn toàn không phải vậy. Em không thể ngờ được, có một ngày em ngồi đây, tám chuyện cười đùa với anh, thản nhiên như chưa từng xảy ra việc gì.
Em nhận ra, chúng ta, hoàn toàn có thể làm bạn, chỉ cần làm bạn thôi, không cần suy nghĩ gì nhiều...
Hóa ra, cũng có lúc, hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy. Khi ta quyết định buông tay, quyết định chấm dứt hoàn toàn, để tâm hồn thanh thản không suy nghĩ, ta có thể chấp nhận nỗi đau đi qua. Nếu đừng tiếp tục nhớ về quá khứ, ta sẽ không thấy đau đớn hay xót xa, mà chỉ thấy lòng mình yên ả. Sau những ngày dông bão, em nghĩ, em đã tìm lại được chính mình, của những ngày trước khi yêu anh...
[Đọc Truyện Này...]


Đã hai lần rồi




Cô con gái rón rén định ra khỏi nhà lúc gần đi ngủ thì bị ông bố chặn lại:
- Muộn thế này còn định đi đâu nữa?
- Con định chạy ù ra thùng thư để bỏ hai lá thư thôi ạ!
- Thế thì nhanh lên một chút, thùng thư đó đã huýt sáo hai lần rồi đấy!
[Đọc Truyện Này...]


Truyện Hay Nhất Mỗi Ngày, tiểu thuyết, ngôn tình hay. Những câu truyện ngắn hay nhất mỗi ngày cho bạn.

Song Nga. Powered by Blogger.
 

Blog Archive

Liên Hệ

http://songnga.com http://muare60s.com
Lên Đầu Trang Copyright © 2013 by Truyện Hay| Theme by Platinum Theme- Chỉnh Sửa Bởi Nga Nguyễn
Lên Trên