Ads

Truyện Ngắn: CÔ GÁI CÓ TRÁI TIM BĂNG



Tôi lớn lên bằng những lời ru, bằng những câu chuyện mẹ kể trước mỗi lần đi ngủ. Truyện mẹ kể nhiều lắm, tôi không nhớ hết. Duy chỉ có câu chuyện sau đến giờ tôi còn nhớ mãi, và muốn kể cho các bạn nghe cùng....



Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé sinh ra với trái tim đầy tổn thương với vô vàn vết xước bởi mẹ cô quá đau khổ và buồn bã khi gánh chịu những tiếng khinh thường và rẻ rúng của người đời– cô sinh ra không có cha.

Và vì quá yếu đuối như vậy, trái tim mong manh đến thế mà mùa đông đầu tiên đến, những băng giá và cái lạnh nhói buốt của nó đã xâm chiếm lấy trái tim cô.

Có người nói rằng lớp băng giá kia chỉ tạm thời bảo vệ cô khỏi những vết thương bên ngoài khác chứ không thể làm lành những vết thương đang dần dần ứa máu bên trong. Nếu đến hai mốt tuổi mà cô vẫn không gặp được chàng trai có trái tim ấm áp, đủ để làm tan chảy trái tim cô và vá lành những vết thương trong đó thì.....cô sẽ chết.

Mẹ cô lo lắng, trong khi cô vẫn bình thản như không có chuyện gì. Nhưng nỗi lo của hai người cứ đầy dần lên theo năm tháng.

18 tuổi, lúc này, cô đã bắt đầu thấy sợ. Cô bắt đầu đi tìm, nhưng vẫn không thấy người đặc biệt kia

19 tuổi, cô hoảng hốt... Cô tìm trong dòng người tấp nập trên phố mỗi ngày. Gặp bất cứ ai cô cũng dừng lại, nhưng cô nhận ra: không phải là anh. Trái tim họ không băng giá như cô nhưng cũng chẳng có bao nhiêu phần ấm nóng. Lớp băng giá bảo vệ trái tim cô giờ đang dần vỡ vụn ra, đâm vào tim, đau nhói

20 tuổi, cô hoảng sợ thực sự. Chỉ còn một năm nữa, một năm để cô tìm được chàng – trai – có – trái – tim - ấm – áp – dành – cho – cô. Cô lao vào từng ngõ nhỏ, từng cung đường vắng, từng khoảng lặng, từng nốt trầm của thời gian để tìm anh. Cô tìm anh từ ngày nắng đến ngày mưa, từ mùa đông sang mùa hạ, từ buổi đêm đến lúc hoàng hôn. Cô tìm anh mải miết, ngày qua ngày....nhưng câu trả lời cho cô vẫn vậy: không có!!! Những mảnh vỡ của lớp băng ngày càng nhiều, mỗi chiếc lại đâm thêm vào trái tim đã quá nhiều thương tổn. Cô đau quá, bật khóc...

13 ngày trước sinh nhật thứ hai mươi mốt, cô mệt mỏi, cô bỏ cuộc. Cô tự hỏi, tại sao cô đã tìm người ta lâu như vậy, tìm khắp nơi như vậy mà vẫn không thấy. Phải chăng, người ấy không tồn tại. Vậy là trước giờ, cô đang đi tìm một người vô hình??? Vậy thôi, cô mỉm cười, quyết định dừng lại và sẵn sàng chờ đợi cái chết

Trước khi ra đi, cô muốn ngắm nhìn một lần nữa cuộc sống mà bấy lâu cô không trân trọng. Cô lang thang từng góc phố, ngắm nhìn những hàng cây xanh mướt xum xuê ven đường, ngắm những dãy đèn đường lung linh mỗi tối, cảm nhận thêm cái lạnh mùa đông, để được vòng tay ôm lấy mình giữa không gian chỉ một màu đêm tối. Cô đi qua những cánh đồng hoa, những cánh bướm dập dìu và một làn hương thơm mát. Cô đón tay hứng lấy từng giọt nước rơi, cảm giác mát lạnh, đầy thích thú

3 ngày trước ngày sinh nhật, giờ thì cô đã quá yếu. Cô chọn cho mình một bóng cây xanh nơi đồng cỏ thật thanh bình và yên tĩnh để dừng chân. Cô tựa đầu vào thân cây, lặng ngắm bầu trời sao, mỉm cười và từ từ khép mi lại. Trong cơn mê man, cô thấy lớp băng trong trái tim vỡ vụn, từng mảnh nhỏ, sắc nhọn, đâm vào tim mình...

....đau đớn!

....rồi bỗng nhiên, cô thấy lạnh, lạnh lắm, như thể cô vừa chạm vào một lớp băng khác còn lạnh hơn gấp nhiều lần...

...cô rùng mình, muốn buông ra mà không được...

...hơi lạnh ngấm sâu và người, cô run lên, đôi môi cũng run rẩy...

...những mảnh vỡ kia tự dưng lại đóng băng lại, không còn đâm vào trái tim cô nữa...

...rồi bỗng, lớp băng ấy cứ mỏng dần, mỏng dần...

...thứ mà cô tưởng là băng giá kia cũng ấm dần, ấm dần...

....và, lớp băng trong tim cô tan chảy hết...

....hơi ấm cô đang nép vào kia đang từ từ chạm vào từng vết thương, nhẹ nhàng và ấm áp...

...những vết thương thôi chảy máu, dần dần lành lại...

Cô mở mắt, thấy mình trong vòng tay của ai đó. Cô ngỡ ngàng, thì ra cô đã mê man hai ngày liền. Và hôm nay đã là sinh nhật cô tròn 21 tuổi. Chàng trai che mặt, cô chẳng thể nhận ra anh. Cô lấy tay nhẹ nhàng gỡ chiếc mặt nạ ra, thì ra đó chính là người cô đã gặp lúc đang lang thang một mình nửa đêm lần trước.

Anh đã đi theo để bảo vệ cô từ đó mà cô không hề hay biết, và anh cũng không dám lại gần cô khi trái tim mình cũng toàn là băng giá. Ai biết đâu rằng những cái lạnh lại có thể sưởi ấm cho nhau? Anh không chỉ đã cứu cô, mà còn tự cứu lấy chính trái tim của mình nữa.

Và thế, cô bước qua sinh nhật lần thứ hai mốt trọn vẹn. Cô còn đón thêm biết bao sinh nhật nữa trong niềm hạnh phúc ngập tràn với người – đã – làm – hồi – sinh – trái – tim – cô...

.

.

.

Lúc mẹ kể đến đây, tôi cũng đã bắt đầu bước vào giấc ngủ. Tôi mỉm cười, chúc phúc cho họ, và hi vọng hạnh phúc kia không chỉ tồn tại trong những câu chuyện kể mà thôi....
[Đọc Truyện Này...]


Truyện Hay Nhất Mỗi Ngày, tiểu thuyết, ngôn tình hay. Những câu truyện ngắn hay nhất mỗi ngày cho bạn.

Song Nga. Powered by Blogger.
 

Blog Archive

Liên Hệ

http://songnga.com http://muare60s.com
Lên Đầu Trang Copyright © 2013 by Truyện Hay| Theme by Platinum Theme- Chỉnh Sửa Bởi Nga Nguyễn
Lên Trên