Vẫn qua đó thôi
Tôi cứ nghe đi
nghe lại một bản nhạc, như thể đi qua đi lại một con đường mãi chưa chán,cảm xúc
của tôi cứ mập mờ lúc thích đoạn trống, khi thích đoạn dạo nhạc, thì ra việc thích
qua thích lại một điều gì đó thật khó tránh, như việc thích một ai đó nhiều lần
mà vẫn thích.
Hóa ra đến lúc này tôi mới nhận ra có ba loại người, người
tìm thấy nguời mình thích nhưng người mình thích lại chẳng thích mình.
Loại người thứ hai
thích người mình thích và người thích đó lại cũng thích lại đối phương.
Loại thứ 3 thao thao thích cô lập, họ yêu cái đơn lẻ, đúng
ra họ yêu họ hơn việc được ai đó yêu.
Và tôi thuộc loại thứ 3 thì phải.
Tôi có tin vào tình yêu không?, có !,nhưng cái thế giới tôi
thích vẫn là đơn điệu, đi là đi, thích là thích, mắc mớ quá tôi mệt, mà mệt thì
tôi chả bao giờ thích.
Rồi tôi từng chứng kiến bao cảnh chia ly, người xa người,
họ gặp nhau trên phố ánh mắt lạ hoắc hoặc lẩn tránh nhau,hoặc hỏi nhau ‘ sống tốt
không’ thầm lặng.
Chia tay rồi, sống tốt hay không sống tốt có liên quan lắm
sao >?
Có chăng cũng chỉ là cái hỷ hê của kẻ còn lại nếu biết đối
phương bi lụy vì mình, hay thấy não nề, vì đối phương thiếu mình vẫn chẳng hề hấn
gì.
Ai mà chẳng từng thề thốt chuyện xa lắm, nào là đắm chìm ở
tương lai hạnh phúc, hay vạn vạn lời hướng đến yêu thương , rốt cuộc là yêu thương
không thấy, mà tang thương thì nhiều.
Nhưng mà dù sao thì vẫn qua, làm gì có ai vì thiếu ai mà
không sống được đâu.
_noname_
Chia sẻ:
Chia sẻ
Post a Comment