Hóa ra
....Gió lạnh,níu
mùa xuân , gường như xuân đã tắt ngúm đầy yếu ớt,
hạ muốn đến và xuân cứ phải đi, khác gì chút lạnh lẽo còn dư tàn trong tôi,khác
gì chúng ta lúc yếu đuối nhưng không thể tìm thấy điểm tựa tạm thời nào đó.
Mập mờ giữa thương và yêu, cũng chỉ vì mập mờ nên ta bất
chợt nhận ra ta thật lẻ loi khi lòng dội về kí ức cũ, những hoen ố đã qua, những
bất cập đầy sóng gió của cuộc sống, rốt
cuộc ai trong chúng ta là ‘kẻ đáng thương’? là ai ? là anh hay là em?.
Tôi cứ lo người ta bị tổn thương mà ra sức nói nhẹ, mà lắng
nghe, nhưng mà sao không ai sợ ,tôi bị tổn thương vậy?.
Tóc xõa có thế túm buộc tùy ý, vết thương lòng thì không
biết bó hay buộc đến bao giờ lành?.
Chiều về tôi chạy quanh quanh, nhưng chẳng tìm thấy nơi
muốn tới, nó chẳng khác gì lúc tôi yếu ớt nhưng lục cả danh bạ, tôi chẳng buồn
nhấn lấy một số nào để gọi hay nhắn tin
than thở, danh bạ dài, người thật đông, vậy mà chút tin tưởng, chút đời thường,
chút ít ỏi của cõi lòng u ám ấy, không giám tin ai để sẻ chia, hóa ra cô độc nhất
không phải là khi ta mất hết mọi thứ, mà là không thể tìm nổi một chi kỉ, không
thể kể ai nghe nút thắt ngặt ngẽo trong tim, là không thể tìm nổi.
Thỉnh thoảng tôi hay mặc thật lòa xòa ra đường rồi mặc
tóc quện gọn ngẽ cái mặn của nước mắt, tôi khóc nấc, bất giác vào lúc đó tôi nhận
ra , hóa ra tôi cũng chỉ là một con người bình thường, cũng chẳng thể mạnh mẽ
như tôi nghĩ, hóa ra chúng ta cũng vui chung một niềm vui, cũng đau cùng một nỗi
đau, chỉ khác chúng ta chọn nó ở thời khắc nào,và ở đâu, rốt cuộc tôi cũgn yếu
đuối, yếu đuối trong chính cuộc đời mình.
Có những khi, tôi vùi mìn h bên những ly rượu đắng ngắt,
tham gia một cuộc chơi chẳng cần đến giờ, tôi cứ nghĩ mình sẽ tốt hơn giữa nhóm
người chẳng thân thiết ấy, nhưng tôi sai, tôi chẳng thể say trong khi lòng còn
đắng hơn rượu, tôi cười mà thấy mình bị lạc đâu đó, giữa những con người, những
ánh mắt đầy cảm thông nhưng đậm nét hờ hững,
Rốt cuộc tôi không
say, không vui, mà thêm tỉnh để nhìn mình tổn thương tới mức nào.
Đến lúc này tôi mới hay, có một cách tổn thương còn đáng
sợ hơn cả cô đơn, là bị tổn thương thật lâu.
Đến lúc này tôi mới nhận ra tôi đã sáng tác một ca khúc
hay quá, một ca khúc ra riết mà người nghe không hiểu, dù đã cố gắng nuốt từng
lời.
Tôi mang mình đánh
mất,mất đâu đó xa lắm và tự nhủ, lớn lên thôi đâu thể vì bị tạt nước mà chịu ướt
chịu lạnh, phải nắm lấy cục xà bông nhờ
gáo nước ấy tắm táp, rồi mạnh mẽ đứng dậy.
Hóa ra sẽ chẳng thể đợi ai nâng tôi dậy được, nếu tôi cứ
nằm lì ra đó, hóa ra là tôi phải đứng dậy, kiên cường sống tiếp...
_noname_
Chia sẻ:
Chia sẻ
Post a Comment