Ads

10 năm vợ qua mặt tôi để ngoại tình



Khi chuyện vỡ lở vợ tôi không chút xấu hổ, cô ấy vẫn thản nhiên sống trong nhà của tôi như chưa có chuyện gì.
Đến bây giờ tôi vẫn không tin được vào mắt mình những gì nhìn thấy. Tôi không ngờ mình đã lấy phải một người vợ lăng loàn, sống “giả tạo” tới như vậy.
Bây giờ tôi đã có đủ chứng cứ để khẳng định cô ấy ngoại tình. Suốt 10 năm qua cô ấy đã lừa dối bố con tôi để dành thời gian ở bên người đàn ông khác. Khi tôi đưa những tấm hình vợ tôi ân ái bên người đàn ông đó, cô ấy vẫn một mực khẳng định đó chỉ là ảnh ghép, ảnh người khác vu oan. Nhưng khi tôi đưa ảnh chụp màn hình những tin nhắn mùi mẫn vợ gửi cho hắn ta, cô ấy mới thừa nhận. Ban đầu là khóc lóc, van xin, nhưng khi tôi không tha thứ, cô ta lại giở giọng trách móc tôi.
Theo như cô ấy nói "Anh ta – người đàn ông Tây đó mới là đàn ông, anh ta mới mang lại cho tôi những cảm xúc mãnh liệt của tình ái. Anh ta luôn ở bên tôi, động viên tôi. Điều mà một người như anh chẳng bao giờ làm được. Giá như tôi chưa lấy anh, thì tôi đã có một ông chồng Tây như ý”.
Chỉ nghe đến câu đó thôi, lòng tôi đã uất nghẹn không nói nên lời. Đã có với nhau hai mặt con, đứa lớn 18 tuổi, đứa thứ 2 đã 15 tuổi mà cô ấy còn nói được những lời cạn tình cạn nghĩa như vậy.
Nhớ ngày vợ nhận công tác một năm, tôi đã bao đêm không ngủ được. Phần vì lo cho vợ ở nhà quen lên đó lạ nước lạ cái, ốm ai chăm. Phần thì thương con vì xa mẹ. Những đêm tôi ngủ mơ về vợ là những đêm đầu óc nhức nhối. Bao phen tôi xin để chuyển cô ấy về gần nhà cũng là những lần nhận được hồi âm rằng vợ muốn ở lại để rèn luyện, dạy chữ cho dân vùng cao.


Thuê thám tử điều tra cuối cùng tôi như chết đứng khi biết, vợ tôi và anh thầy giáo người Tây dạy tiếng Anh đã sống với nhau như vợ chồng suốt 10 năm nay.
Nhưng tôi đâu ngờ, vợ tôi lên đó lại quên chồng theo trai lạ. Khi tôi được bạn bè cho biết vợ cặp bồ với trai trẻ mà lại là người Tây, tôi đã không tin. Nhưng nhiều lần người ta nói làm tôi phải suy nghĩ. Thuê thám tử điều tra, cuối cùng tôi như chết đứng khi biết, vợ tôi và anh thầy giáo người Tây dạy tiếng Anh đã sống với nhau như vợ chồng suốt 10 năm nay.
Giờ tôi đã hiểu vì sao, hết 1 năm công tác như trong hợp đồng vợ tôi lại không về. Hóa ra cô ấy nặng tình nặng nghĩa với thầy giáo cùng trường và không muốn chia tay với anh ta. Hết lần này đến lần khác, cô ấy lấy lý do vì yêu trường, yêu lớp vì “quy định bắt buộc em phải ở lại trên đó. Anh yên tâm hết năm nay em sẽ về với bố con anh”. Thế rồi cứ năm này qua năm khác cho tới khi hết 10 năm, cô ấy mới về với bố con tôi.
Nghĩ cảnh gà trống nuôi con đã cực, nghĩ tới vợ lăng loàn ngoại tình với Tây tôi còn nhục nhã hơn. Chỉ vì không vượt qua được ham muốn của bản thân mà cô ấy sẵn sàng cắm sừng tôi. Còn tôi cứ như một ông chồng khờ khạo, chỉ biết đi làm kiếm tiền cắm đầu nuôi con. Nghĩ cô ấy vất vả, tôi thương lắm, tôi dành hết thời gian thay vợ chăm con học hành nên người. Tới nay con gái tôi đã 18 tuổi, còn con trai tôi cũng được 15 tuổi.
Tôi còn ngu ngốc hơn khi sợ vợ thiếu hơi ấm chồng mà cứ mỗi tháng tôi lại dành một khoản tiền, chuẩn bị đồ ăn mang lên thăm vợ. Cái cơ bản cũng là muốn gửi con cho bà để lên hâm nóng tình cảm vợ chồng. Phần vì nhớ, vì muốn bù đắp cho cô ấy.
Nhưng tôi đâu biết, hóa ra tất cả chỉ là sự giả dối. Vợ nói, nhớ tôi nên bao đêm cô ấy mơ thấy tôi và nhớ cảnh vợ chồng bên nhau. Điều đó khiến tôi vui mừng biết bao nhiêu. Nhưng có điều cô ấy chỉ cho tôi ở được hai hôm, xong viện cớ quy định này nọ để đuổi tôi về rồi sống cùng trai lạ. Tôi đã ngu ngốc tin vào lời người đàn bà xấu xa đó. Để rồi khi tôi về họ lại ôm nhau cười chế nhạo ông chồng ngu ngốc như tôi.
Khi chuyện vỡ lở, vợ tôi không chút xấu hổ, cô ấy vẫn thản nhiên sống trong nhà của tôi như chưa có chuyện gì. Thậm chí cô ta còn hẹn hò với anh chồng hờ kia cùng nhau ra nhà nghỉ hú hí. Còn bố mẹ tôi thì nhất quyết đuổi cô ta ra khỏi nhà, đánh chửi không thương tiếc. Tuy nhiên tôi vẫn một mực bảo vệ cô ấy vì các con của chúng tôi.
Tuy nhiên, khi các con tôi biết chuyện về mẹ nó, cả hai đứa không những không tha thứ mà chúng con tuyên bố “chúng con không muốn ở bên một người mẹ như thế, bố đuổi bà ấy đi đi”. Có lẽ chúng đã đủ nhận thức để hiểu được rằng đâu là luân thường là đạo lý làm người. 
Mặc cho cô ấy khóc lóc quỳ xin nhưng hai đứa con tôi nhất quyết không đồng ý, chúng còn to tiếng khi nói rằng "chúng tôi đã quen không có bà bên cạnh, nếu có người mẹ như bà, chúng tôi thà không có còn hơn. Trong khi bố vất vả nuôi chúng tôi ăn học thì bà ở đâu, làm gì?".
Cô ấy cầu xin tôi, nhưng có lẽ giờ tôi cũng không thể quyết định được gì. Chắc có lẽ duyên phận của chúng tôi chỉ đến đấy. Giờ tôi chỉ còn lại một cảm giác đau lòng, đầu óc trống rỗng...
[Đọc Truyện Này...]


CÔ ĐƠN LÀ BỞI VÌ BẠN TỐT



Tôi có biết một người bạn gái, cô ấy thật sự rất tốt. Từ nhỏ thích đọc sách lại không khiến người nhà phải lo lắng. Sau này khi học đại học, cũng có trải qua vài cuộc tình. Sau khi tốt nghiệp đại học, dựa vào thực lực bản thân để tìm công việc, có thể tự lập nuôi sống bản thân.

Cô bạn gái này bình thường vô cùng ngoan ngoãn, không đi bar, cũng không đi đêm, cùng lắm là đi ăn KFC cùng với bạn bè. Lúc tốt nghiệp cũng có rất nhiều người theo đuổi, cô cũng toàn tâm toàn ý yêu đương, nhưng lần nào cũng bị làm tổn thương. Dần dần, sau này người theo đuổi ngày càng ít đi, cô ấy cũng liền ở nhà, xem tiểu thuyết trên mạng, ngày lại ngày đi qua như thế.

Bạn có thấy quen không? Có cảm giác thấy bóng dáng mình trong cô bạn kia không?

Không sai, có rất nhiều cô gái giống như thế, rõ ràng rất tốt, hiền lành, yêu cầu không cao nhưng từ đầu đến cuối vẫn cô đơn. Cho dù cũng có khi bước ra ngoài, chấp nhận tình yêu của người khác, nhưng lại gặp người không tốt, kết quả lại bị tổn thương.

Sự việc thường thường là như thế, khi chúng ta yêu một người, sẽ bị tổn thương, mà khi không dám đón nhận tình yêu thì lại cô đơn.

Rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ trên thế giới này không có được một người đàn ông tốt đến với mình sao? Rất nhiều cô gái đều tự hỏi bản thân như thế, họ cũng không từ bỏ hy vọng, vẫn luôn chờ đợi. Khi thời gian trôi qua, thứ mà bản thân mình có được, trừ bỏ những vết thương thì cũng chỉ còn thừa sự cô đơn.

Thật ra thì trên thế giời này vẫn có những người đàn ông tốt, ít nhất trong mười người thì có tới bảy anh trai tốt có thể cưới được, nhưng bạn không thể ở nhà ngồi chờ bảy người đàn ông này đến với mình, bởi vì quỹ tích của họ giống với bạn. Cũng đều là ngoan, không đi chơi nhều, đều là "trạch", cũng đều ở nhà chờ người khác đến gõ cửa giống như bạn.

Đơn giản mà nói, trên cái thế giới này có 70% con gái bị tổn thương tình cảm từ 30% đàn ông. Luôn có một bộ phận người trôi dạt bên ngoài, không ngừng tìm kiếm mục tiêu, từng trái tim bé nhỏ đi gõ cửa, sau khi thích làm gì thì làm liền quay người rời đi.

Mà người đàn ông tốt thật sự rất ít khi chủ động tán tỉnh. Bọn họ luôn ở trong ngôi nhà nhỏ của mình, giống như một cô gái tốt.

Đàn ông có rất nhiều bạn gái là vì biết nói lời ngon tiếng ngọt, lúc nào cũng quấn quýt bên cạnh, lại biết cách nói dối. Mà phụ nữ có nhiều đàn ông theo đuổi là vì xinh đẹp, biết làm nũng, giả vờ ngoan ngoãn. Cho nên, một người đàn ông thành thật không có bạn gái, mà một người phụ nữ ngay thẳng lại cũng không có bạn trai, làm thế nào để một người đàn ông tốt gặp một người phụ nữ tốt, đó là một vấn đề nan giải trên thế giới này.


Nguyên nhân thật sự khiến bạn không có người yêu không phải là vì bạn không có con mắt tinh đời, mà là vì bạn quá tốt. Mà đặc điểm chung của người tốt chính là hay bị động, lúc nào cũng trong trạng thái chờ đợi.

Một người đàn ông tốt và một người phụ nữ tốt vì sao luôn cô đơn và khó gặp nhau? Là bởi vì bọn họ đều đang chờ đợi đối phương.

Vì thế, thay vì chờ đợi điện thoại không hẹn mà reo lên, chi bằng nhắn tin trước đi. Tuy rằng cuộc sống cần bạn thay đổi theo chiều hướng tốt, nhưng những sự tốt đẹp này lại cần đối phương nhìn thấy.

Mỗi người chúng ta đều sống ở một căn phòng trống trải trong một căn nhà lớn, thường chỉ có người xấu mới đi ngang qua và gõ cửa, còn những người tốt thì cũng đều giống như bạn, ở thành lũy của riêng mình.

Chính vì vậy, chúng ta nên đi ra khỏi căn phòng trống trải đó, ngắm nghía thế giới xung quanh, gõ cửa nhà người khác. Có lẽ cánh cửa kế tiếp mở cho bạn, chính là tình yêu của bạn.
[Đọc Truyện Này...]


Em buông tay để anh về với vợ



Đã  hơn 2 năm kể từ ngày đầu tiên Thùy và Phúc chính thức yêu nhau. Cả hai vẫn say đắm, tình cảm và lãng mạn như ngày đầu tiên mới yêu. Nhưng ẩn sau trong cuộc tình đẹp đó, cả Phúc và Thùy đều có những bí mật chưa hề tiết lộ. Cả hai đều sợ một ngày nào đó khi sự thật ấy được nói ra, tình yêu này sợ rằng không còn giữ được nữa. Và vì vậy, dù biết rằng không thể giấu giếm nhưng cả hai vẫn cố che đậy nó, chỉ để thêm được một ngày yêu là thêm một ngày hạnh phúc.

Thùy không phải là người dễ yêu nhất là khi cô đã từng trải qua một đau khổ lớn trong đời. Nhưng không hiểu sao khi gặp Phúc, cô lại cảm thấy trái tim mình muốn yêu, muốn hòa vào nhịp đập của tình yêu nhanh đến như vậy. Thùy đã từng nghĩ sẽ không vội vã yêu ai thêm nữa vì cô sợ phải đau khổ thêm một lần nữa. Ấy vậy mà ngày Phúc tỏ tình, cô đã không khước từ dù cho thời gian hai người quen nhau chưa nhiều.Thùy gặp Phúc trong một đợt đi làm tình nguyện ở một xã nghèo. Cô đại diện cho công ty mà cô đang làm còn Phúc đi theo một nhóm bạn. Hai người cảm thấy có duyên ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trong mắt Phúc, Thùy là một người con gái đoan trang, dịu dàng và ngọt ngào. Còn với Thùy, cô cảm nhận được rõ ràng sự tình cảm, từng trải và một trái tim ấm áp nơi Phúc. Có lẽ cùng vì cái cảm giác ban đầu quá mạnh mẽ đó mà chỉ sau hơn 1 tháng quen nhau, cả hai đã bước vào mối quan hệ yêu đương.
Em buông tay để anh về với vợ - 1
Thùy yêu Phúc nhưng chưa bao giờ cô dám đòi hỏi về một đám cưới vì cô có nỗi khổ tâm chẳng thể nói ra (Ảnh minh họa)
Hơn 2 năm qua, cả Thùy và Phúc đều không có gì để hối tiếc vì đã yêu nhau. Thùy luôn có cảm giác được sống trong một tình yêu trọn vẹn nhất mà chưa bao giờ cô được trải qua. Mỗi ngày qua đi là một ngày Thùy cảm thấy yêu và cần anh hơn bao giờ hết. Nhưng có một điều mà cả Thùy và Phúc đều không dám nói đến. Đó chính là hứa hẹn về một ngày mai, một tương lai gắn bó hơn với hai người.
Có lẽ bất cứ cô gái nào khi yêu, sống trong hạnh phúc của tình yêu cũng khao khát và mong đợi ngày chàng trai cầu hôn với mình nhưng Thùy thì không. Cô vẫn chưa dám đối diện với điều đó. Cô cảm thấy may mắn vì hơn 2 năm trôi qua anh vẫn im lặng không một lời đề nghị chuyện cưới xin dù hai người lúc nào cũng hạnh phúc bên nhau. Thùy thấy sợ. Nếu ngày đó đến, có nghĩa là cô phải thú nhận với anh về sự thật đó…
Cả Thùy và Phúc đều đã nói với đối phương về một bí mật mà họ đang cố giấu đi. Hai người đồng ý sẽ không hỏi về điều đó cho tới khi nào người kia sẵn sàng chia sẻ. Thùy cũng mường tượng được, có lẽ câu chuyện mà anh giấu là lí do mà anh chưa ngỏ lời cầu hôn với cô. Cũng giống như cô, vì câu chuyện đó mà cô chưa dám yêu cầu một lời hứa hẹn cho tương lai từ anh.
Thùy đã suy nghĩ rất nhiều nhưng cô chưa có đủ can đảm để nói ra sự thật. Cho tới chiều nay, khi cô tình cờ nhìn thấy Phúc trong siêu thị. Anh đi cùng một người phụ nữ khác. Trên tay anh bế một đứa trẻ. Nhìn thoáng qua đã biết họ là một gia đình. Thùy đã lặng đi khi thấy hình ảnh đó. Trái tim cô như có ai bóp nghẹt. Cô hiểu, đó là bí mật mà anh giấu bấy lâu nay. Trên gương mặt anh, không có dáng vẻ của một người đàn ông hạnh phúc nhưng đổi lại, người vợ ấy dường như rất vui vẻ và tự hào về tổ ấm của mình. Nụ cười trên môi chị ấy, thi thoảng chị lại chủ động khoác tay chồng dù cho chồng hờ hững đã đủ nói lên tất cả.
Em buông tay để anh về với vợ - 2
Trớ trêu thay, ngày hôm nay số phận đang đặt cô vào vị trí của kẻ mà năm xưa cô căm thù. Vì thế, cô quyết định rời xa anh dù trái tim còn yêu nhiều lắm. Và lần này, bí mật đó vĩnh viễn không bao giờ Phúc có cơ hội được biết, vì Thùy muốn anh quay trở về với vợ… (Ảnh minh họa)
Rời khỏi siêu thị đó, trong đầu Thùy ngổn ngang bao suy nghĩ. Cô biết anh không cố tình giấu cô và cũng không có ý lừa gạt tình cảm của cô. Có thể tình cảm mà Phúc dành cho cô là tình yêu thực sự. Nhưng tình yêu thực sự thì sao chứ khi mà anh có một gia đình nhỏ trên vai? Tình yêu đó có thể là thật nhưng tiếc rằng nó đã đến quá muộn màng. Thùy không cho phép mình chen ngang vào gia đình đó dù là vô tình hay cố ý đi chăng nữa.
Đêm hôm đó, Thùy quyết định nhắn một dòng tin: “Mình chia tay đi anh nhé! Bí mật mà bấy lâu nay em giữ chính là em không yêu anh mà chỉ lợi dụng anh trong lúc buồn chán mà thôi. Giờ em đã nói ra sự thật, có nghĩa là trò chơi đã kết thúc. Tạm biệt anh”. Phúc đã điện thoại lại liên hồi cho Thùy nhưng cô không nghe máy. Cô nằm khóc đến cạn nước mắt. Bí mật của cô vẫn còn chưa kịp nói cho anh biết nhưng có lẽ đã không còn cần thiết nữa. Cô đã từng có một đời chồng và cô hiểu thế nào là nỗi đau khi bị cướp chồng. Trớ trêu thay, ngày hôm nay số phận đang đặt cô vào vị trí của kẻ mà năm xưa cô căm thù. Vì thế, cô quyết định rời xa anh dù trái tim còn yêu nhiều lắm. Và lần này, bí mật đó vĩnh viễn không bao giờ Phúc có cơ hội được biết, vì Thùy muốn anh quay trở về với vợ…
[Đọc Truyện Này...]


SỰ TÍCH NGƯỜI MẸ



Ngày xưa, khi tạo ra người Mẹ đầu tiên trên thế gian, ông Trời đã làm việc miệt mài suốt sáu ngày liền, quên ăn quên ngủ mà vẫn chưa xong việc.Thấy vậy một vị thần bèn hỏi: 

“Tại sao ngài lại mất quá nhiều thời giờ cho tạo vật này?” 

Ông Trời đáp: “Ngươi thấy đấy. Đây là một tạo vật cực kì phức tạp gồm hơn hai trăm bộ phận có thể thay thế nhau và cực kì bền bỉ, nhưng lại không phải là gỗ đá vô tri vô giác. Tạo vật này có thể sống bằng nước lã và thức ăn thừa của con, nhưng lại đủ sức ôm ấp trong vòng tay nhiều đứa con cùng một lúc. Nụ hôn của nó có thể chữa lành mọi vết thương, từ vết trầy trên đầu gối cho tới một trái tim tan nát. Ngoài ra ta định ban cho vật này có sáu đôi tay” 


Vị thần nọ ngạc nhiên: “Sáu đôi tay? Không thể tin được!”. Ông Trời đáp lại: “Thế còn ít đấy. Nếu nó có ba đôi mắt cũng chưa chắc đã đủ”. “Vậy thì ngài sẽ vi phạm các tiêu chuẩn về con người do chính ngài đặt ra trước đây”, vị thần nói.

Ông Trời gật đầu thở dài: “Đành vậy. Sinh vật này là vật ta tâm đắc nhất trong những gì ta đã tạo ra, nên ta dành mọi sự ưu ái cho nó. Nó có một đôi mắt nhìn xuyên qua cánh cửa đóng kín và biết được lũ trẻ đang làm gì. Đôi mắt thứ hai ở sau gáy để nhìn thấy mọi điều mà ai cũng nghĩ là không thể biết được. Đôi mắt thứ ba nằm trên trán để nhìn thấu ruột gan của những đứa con lầm lạc. Và đôi mắt này sẽ nói cho những đứa con đó biết rằng Mẹ chúng luôn hiểu, thương yêu và sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của chúng, dù bà không hề nói ra”.

Vị thần nọ chạm vào tạo vật mà ông Trời đang bỏ công cho ra đời và kêu lên: “Tại sao nó lại mềm mại đến thế?”. Ông trời đáp: “Vậy là ngươi chưa biết. Tạo vật này rất cứng cỏi. Ngươi không thể tưởng tượng nổi những khổ đau mà tạo vật này sẽ chịu đựng và những công việc mà nó phải hoàn tất trong cuộc đời.”

Vị thần dường như phát hiện ra điều gì, bèn đưa tay sờ lên má người Mẹ đang được ông Trời tạo ra “Ồ, thưa ngài. Hình như ngài để rớt cái gì ở đây”.

“Không phải. Đó là những giọt nước mắt đấy”, ông Trời thở dài.

“Nước mắt để làm gì, thưa ngài?”, vị thần hỏi.

“Để bộc lộ niềm vui, nỗi buồn, sự thất vọng, đau đớn, đơn độc và cả lòng tự hào – những thứ mà người Mẹ nào cũng sẽ trải qua”.
[Đọc Truyện Này...]


Đi qua những ngày nắng



"Đúng là thứ gì cũng hữu hạn, nhưng mình mong niềm vui trong cậu có thể là vô hạn"

***

Năm nay, tôi học lớp 11, một lớp được gọi là nhàn nhã nhất trong ba năm học phổ thông, không phải khó khăn, bỡ ngỡ như năm học lớp 10, cũng không phải loay hoay, bận rộn ôn tập như năm lớp 12. Cũng vì lẽ đó mà tôi có rất nhiều thời gian rảnh để làm những gì mình muốn.

Vào học được một tháng, trường tôi tổ chức hội thể thao để chọn ra đội thắng cuộc đại diện cho trường tham gia hội thể thao do tỉnh tổ chức trong tất cả các môn thể thao, bóng chuyền, bóng rổ, cầu lông...môn nào cũng có. Hôm ấy, tôi háo hức cùng các bạn đi cổ vũ cho đội bóng chuyền nam lớp mình, vì đó là trận chung kết, chỉ cần đánh bại các anh lớp 12 thì lớp tôi sẽ dành chiến thắng chung cuộc. Lâu nay tôi không để ý đến thể thao nên không ngờ thể thao lại hấp dẫn như vậy, hay chỉ có mỗi môn bóng chuyền nhỉ?

Sau gần hai tiếng thi đấu, lớp tôi hòa 2- 2, vậy nên sẽ có một trận quyết định để chọn ra đội thắng cuộc, đặc biệt là, trận đấu này chỉ cần đội nào ghi được 15 điểm trước là đội chiến thắng chứ không cần 25 điểm như bốn trận trước. Không khí trong nhà thi đấu vô cùng căng thẳng. Tôi chăm chú theo dõi từng động tác của cả hai đội, mỗi lần đội các anh ghi được điểm thì tôi cũng giống như bao người khác, cứ giật mình lo lắng sợ đội mình bị thua. Rồi bất ngờ, loa phát thanh vang lên lại vang lên: "Tỉ số bây giờ là 14- 14"

Chỉ cần một điểm nữa thôi, 11d7 cố lên, cố lên. Tôi hòa giọng cùng các bạn khác, la hét inh ỏi. Sau khi một anh lớp 12 phát bóng lần cuối cùng, một bạn nam lớp tôi đỡ được bóng, không cho bóng bị rớt xuống sàn hay bay ra khỏi sân. Khi phát hiện bên sân đối thủ có khoảng trống, bạn đó dùng hết sức để đập bóng qua lưới. Nhưng không may, hàng phòng thủ của các anh quá cao, quả bóng bị dội ngược trở lại. Lớp chúng tôi đồng loạt "ôi" một tiếng. Ngay khi tất cả đều nghĩ lớp tôi sẽ thua thì cậu đã nhanh tay đánh bóng quay trở lại sân, rồi bay người lên cao đập một phát quyết định, các anh đội bạn chưa kịp phản ứng thì trái bóng đã đập xuống sàn rồi nảy ra khỏi sân.

"Tỉ số 15- 14, các bạn lớp 11d7, các bạn đã trở thành đội chiến thắng"

Lớp tôi la lên trong hạnh phúc. Dưới sân, các thành viên còn lại trong đội lần lượt chạy đến ôm lấy cậu. Chính cậu đã tạo nên chiến thắng cho lớp tôi. Còn tôi, vẫn cứ đứng im như tượng nhìn về phía cậu. Kể từ khi cậu mím môi bay lên, dùng sức đập mạnh trái bóng sang sân đội bạn, tim tôi đã như ngừng đập. Một cảm giác khó gọi thành tên xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi. Biết phải diễn tả thế nào đây nhỉ? Phải chăng tôi đã bị trúng tiếng sét ái tình?

Cậu tên là Phương Vũ, đầy đủ là Lâm Phương Vũ, chà, cái tên nghe hay thể nhỉ. Phương Vũ được cô giáo sắp xếp ngồi ở cuối lớp, vì cậu khá cao, nên cô sợ các bạn khác sẽ bị lấp tầm nhìn nếu cậu ngồi trên. Cậu không nói gì mà vui vẻ chấp nhận. Tôi ngồi cách cậu ấy ba dãy bàn, lại thêm người đầu lớp, người cuối lớp, thế nên cả nửa học kì trôi qua, chúng tôi chẳng nói chuyện với nhau một câu nào. Nhưng từ sau ngày hôm ấy, tôi đã có sở thích được "nhìn" cậu ấy mỗi ngày. Đơn giản, chỉ là nhìn từ xa thôi.

Cậu trầm lặng, ít nói, rất ít khi biểu hiện cảm xúc, nhưng có một điều đặc biệt là khá...điển trai. Vậy mà sao lâu nay tôi không để ý nhỉ? Đấy là theo tôi nhận xét, chứ chẳng biết có phải sự thật hay không, vì khi đã thích một người, thì tất nhiên trong mắt mình người ấy điều gì cũng tốt mà.

- Nói như vậy...có nghĩa là chỉ trong vài giây ngắn ngủi cậu đã thích Phương Vũ à?

Sau khi nghe tôi tâm sự, Liên tròn mắt hỏi tôi. Tôi đau khổ gật đầu. Thì vốn dĩ tôi đâu muốn như vậy, đối với tôi tình yêu sét đánh thật điên rồ.

Liên tỏ vẻ suy nghĩ:

- Vậy cậu tính sao đây?

- Mình không biết nữa- Tôi lắc đầu.

- Hay là cậu cứ nói thẳng ra với Vũ đi- Liên đề nghị

Tôi rụt cổ lại:

- Mình không dám đâu.

- Chẳng lẽ cậu đợi người ta có người yêu rồi mới dám nói sao?

Tôi chớp mắt, nhìn Liên tỏ vẻ vô tội. Liên thở dài rồi nói:

- Thôi được rồi, nếu cậu không dám thì để mình nói cho.

Nói xong câu đó, Liên hùng hổ đứng dậy. Tội vội vàng kéo nó ngồi xuống:

- Lạy cậu, để mình nghĩ cách nghĩ cách cái đã.

Đúng lúc đó, từ ngoài cửa lớp một cô gái bước vào, rất tự nhiên đi xuống cuối lớp, và rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Phương Vũ. Tôi vừa "lén" nhìn họ nói chuyện, vừa hỏi Liên:

- Ai thế nhỉ?

- Làm sao mình biết được- Nó trả lời tỉnh bơ. Sau đó còn chua thêm một câu:

- Có khi là bạn gái của cậu ấy cũng nên.

- Vì sao lại thế? Vì sao người mà mình thích lại có bạn gái rồi kia chứ? –Tôi mếu máo.

Liên thở dài:

- Chắc tại số cậu xui xẻo thôi.

- Vậy là mình phải rút lui sao?

- Nói vậy thôi chứ mình cũng không chắc, để điều tra xem sao.

- Điều tra? Tôi mở lớn mắt.

- Tất nhiên- Nàng gật đầu chắc nịch.

Và ngay sáng hôm sau, Liên lôi tôi ra góc trường, lấy trong cặp ra một tờ giấy, nói:

- Mình điều tra xong hết rồi, Phương Vũ tên thật là Lâm Phương Vũ...

- Cái này mà cũng cần điều tra sao? Tôi thất vọng hỏi.

- Im lặng, mình chưa đọc hết mà- Liên gắt lên làm tôi im luôn.

- ...Cha Phương Vũ tên là Lâm Phương Hải, làm trưởng phòng tại công ty TNHH DFT, mẹ cậu ấy là Trương Thanh Hồng, nghề nghiệp: nội trợ. Em gái cậu ấy là Lâm Phương Quỳnh, chính là cô gái mà chúng ta thấy hôm qua...

- Thật à?Tôi la lên.

- Im lặng, sao cậu cứ thích ngắt lời người khác thế hả? Liên nguýt tôi một cái, tôi cũng nguýt lại nhỏ.

- Bạn gái của cậu ấy là, ak, cậu ấy chưa có bạn gái, còn người thầm yêu cậu ấy là...

- Là ai? - Tôi giục, tôi thực sự muốn biết người có cùng đối tượng với mình là ai.

- Là...Thiên Ân.

Thiên Ân, sao cái tên này nghe quen thế nhỉ? A, Thiên Ân chẳng phải là tôi sao. Tôi đập Liên một phát, bực mình nói:

- Cậu dám xỏ xiên mình hả?

Liên nhăn mặt vì đau, nhưng vẫn ngang bướng nói:

- Thì rõ ràng là cậu thích Phương Vũ, tất nhiên là được đưa vào danh sách này rồi.

Tôi "hứ" một cái rồi giật lấy tờ giấy, vừa gấp lại cẩn thận vừa hỏi:

- Mà sao cậu biết được hay vậy?

Liên vênh mặt lên:

- Mình mà lại. Yên tâm đi, đúng 99,9% đấy nhé!

Cứ một, hai tuần là Phương Vũ cùng đội bóng chuyển của lớp đi lên huyện thi đấu. Tôi cứ thấy tiếc hùi hụi vì không được xem cậu ấy phát bóng, đánh bóng rồi đập bóng. Vì tôi phải đi học mà.

Sau khi biết Phương Vũ chưa có bạn gái, tôi tự cho mình cái quyền được "thích" cậu ấy. Dù vậy nhưng gần một tháng nay, tôi cũng chưa dám nói chuyện với Phương Vũ một lần nào, chỉ biết ngôi từ xa ngắm cậu ấy. Đã vậy còn có lần bị cậu phát hiện, những lúc như thế, tôi chỉ biết quay mặt đi nên không biết cậu phản ứng như thế nào.

Rồi một hôm, tôi thấy Phương Vũ bỏ ra ngoài vào giờ ra chơi khi đám con trai đang bàn tán sôi nổi về trận đấu bóng chuyền trên huyện hôm trước, họ nói đã cố gắng hết sức mà vẫn thua. Tôi cắn môi suy nghĩ một lúc rồi quay sang hỏi Liên:

- Hình như Phương Vũ buồn về chuyện đội bóng chuyền lớp mình bị thua phải không?

Liên vừa chép lia lịa bài tập của tôi vào vở mình vừa nói:

- Uh, cũng có thể.

Tôi không hỏi gì nữa mà nói:

- Mình ra ngoài một lát.

Tôi phải nói vậy vì sợ Liên không biết, cứ thế nói chuyện một mình như lần trước thì tội nghiệp.

Tôi đi ra ngoài nhưng chẳng biết Phương Vũ đi hướng nào mà tìm, tôi cứ đi lung tung, không ngờ lại thấy Phương Vũ ngồi trên lan can của dãy nhà bên tay phải, vì dãy nhà này toàn là phòng thiết bị nên không mấy ai lui tới. Tôi bước lại gần cậu ấy, vừa đi vừa nghĩ xem nên bắt đầu câu chuyện như thế nào.

- Phương Vũ, cậu ngồi như vậy không sợ ngã sao?

Phương Vũ quay đầu lại, ánh mắt ánh lên tia ngạc nhiên khi nhìn thất tôi, nhưng chỉ sau vài giây, cậu mỉm cười:

- Ngã mà ai không sợ, cậu hỏi thừa quá.

- Sợ mà vì sao cậu còn ngồi?

- Thích.

Cậu ấy trả lời như vậy, làm tôi chẳng biết phải nói thế nào. Nhưng chợt nhớ ra, tôi hỏi:

- Có phải cậu đang buồn chuyện lớp mình bị thua không?

Cậu ấy nhướng mắt nhìn tôi:

- Vì sao cậu hỏi như vậy?

- À...tại vì hôm nay mình thấy cậu khác lắm

- Vậy à? Chắc tại trùng hợp thôi, mình không quan trọng chuyện trường lớp lắm, mình chỉ muốn ra đây hóng gió.

"Không quan trọng chuyện trường lớp mà khi ấy cậu lại cố gắng đỡ bóng à? Nếu khi ấy cậu không làm thế thì mình đâu có thích cậu chứ"- Tôi đau khổ nghĩ thầm, tự dưng lại muốn trách cậu ấy vô tâm quá. Tôi chỉ ước mình được như những nữ chính trong phim thần tượng Đài Loan, không cần nói ra mà nam chính vẫn có thể hiểu được tình cảm của họ. Thế mới biết, phim vẫn chỉ là phim mà thôi.

- Thiên Ân, cậu không sao chứ?

- À, mình không sao- Tôi bối rối vuốt tóc, chắc tôi đứng đơ ra rất lâu nên Phương Vũ mới hỏi vậy. Phương Vũ cứ nhìn chằm chằm vào tôi làm tôi càng lúng túng hơn. Trong lồng ngực, trái tim đập loạn xạ liên hồi. Tôi vội nói:

- Thôi, sắp đến giờ vào lớp rồi, mình vào lớp trước đây.

Tôi cố bước đi thật nhanh, nếu còn ở đó, tôi không biết mình sẽ nói ra điều gì kinh khủng nữa. Bất chợt, tôi giật thót mình khi nghe thấy tiếng gọi phía sau:

- Thiên Ân...

Tôi quay đầu lại, cố tỏ ra hết sức bình tĩnh:

- Có chuyện gì vậy?

Phương Vũ nhảy khỏi lan can và đi lại gần tôi, mỉm cười:

- Mình hỏi cậu một chuyện được không?

- Uh, cậu hỏi đi.

Phương Vũ có vẻ khó nói, sau một hồi suy nghĩ, cậu ngập ngập ngừng lên tiếng:

- Nếu như cậu giận người yêu mình, thì cậu có mong muốn người yêu mình xin lỗi hay không? Ý mình là, nếu như người kia chịu xin lỗi trước, cậu có chịu tha thứ.

Tôi nghe như sét đánh bên tai, vì tôi đâu ngốc nghếch đến nỗi không hiểu Phương Vũ muốn nói gì. Thì ra...đây mới là lí do làm cậu ấy buồn. Tôi gượng cười, hỏi:

- Có phải bạn gái cậu giận cậu không?

Phương Vũ gật đầu, sau đó nói:

- Cậu có thể chỉ mình phải làm thế nào để cô ấy hết giận mình không?

- Uh, nhưng cậu phải kể cho mình nghe mọi chuyện thế nào đã chứ...

Tôi kể chuyện Phương Vũ đã có bạn gái cho Liên nghe, nó thắc mắc nói, vì sao có thể như vậy được, chính nó đã đến tận nhà và hỏi mẹ cậu, và chính miệng mẹ cậu đã nói là chưa mà. Tôi thở dài rồi nói, chuyện riêng tư của con cái, thì làm sao ba mẹ biết được. Hơn nữa, họ cũng đâu rảnh để nói chuyện của con mình cho một người không quen không biết nghe. Mà có nói thế nào đi nữa thì sự thật vẫn là sự thật, tôi có hét lên hàng trăm lần rằng "Phương Vũ chưa có bạn gái" cũng không thay đổi được gì.

- Dù là như vậy, nhưng cậu đừng buồn quá nhé!- Liên an ủi: Biết đâu đến một lúc nào đó, Phương Vũ hiểu được tình cảm của cậu sẽ bỏ cô bạn kia và yêu cậu thì sao.

Dù đang buồn nhưng nghe Liên nói tôi cũng phải bật cười, tôi bảo:

- Cậu tưởng tượng phong phú quá rồi đấy, lại còn ác miệng nữa, người ta đang yêu nhau mà cậu lại mong họ chia tay hả?

- Mình chỉ nói là biết đâu...

Nói vậy thôi chứ tôi cũng đâu khác gì Liên, tôi chỉ mong tình yêu của Phương Vũ sớm tan vỡ, để tôi có cơ hội nói ra tình cảm của mình. Nhưng khi cậu ấy nhờ tôi giúp đỡ, tôi lại không từ chối. Tôi còn nói, nếu cậu có gì cần giúp thì cứ nói với tôi, nếu giúp được tôi chắc chắn sẽ giúp. Tôi thấy ghét chính mình.Tôi thấy ghét cô bạn mà cậu nói, nhưng đó là một điều dễ hiểu mà. Vì khi yêu con người ta sẽ trở nên nhỏ nhen ích kỉ, tôi cũng không phải là vĩ nhân.

Đêm đó, tôi không thể nào ngủ được, nước mắt cứ tự nhiên trào ra, thấm vào gối, ướt đẫm. Tôi không biết mình khóc vì điều gì, khóc vì biết Phương Vũ đã có bạn gái hay khóc vì nhận ra tôi đã yêu cậu ấy quá nhiều? Nhưng chỉ đơn giản là, nước mắt làm lòng tôi nhẹ nhõm hơn.

Mọi chuyện cứ thế trôi đi theo quỹ đạo của nó, tình yêu đơn phương của tôi cũng theo đó lớn dần lên. Mỗi lần nhìn thấy Phương Vũ cười nói với bạn nữ trong lớp tôi đều thấy tim mình đau nhói, lúc nào cũng lo sợ người khác sẽ cướp mất Phương Vũ của tôi. Nhưng tôi lại thấy mình thật buồn cười, vì sự thực Phương Vũ đã là của người khác, còn đâu ra hai chữ "của tôi" kia chứ. Ảo tưởng, thật quá ảo tưởng.

- Thiên Ân, cảm ơn cậu nhiều nhé, nếu không có cậu, chắc đến giờ mình cũng chưa nghĩ ra cách để làm hòa nữa- Phương Vũ vui vẻ nói khi chúng tôi ra về.

Tôi cười lắc đầu:

- Không có gì, chuyện nhỏ mà.

- Hôm nào...

Phương Vũ đang định nói gì nữa, nhưng chợt chuông điện thoại cậu ấy reo lên. Là chuông báo tin nhắn. Tôi không biết là ai nhắn nhưng nhìn nét mặt cậu ngày càng rạng rỡ hơn khi đọc tôi cũng có thể đoán ra được. Cậu vội vàng bảo:

- Mình phải đi trước đây, chào cậu nhé!

Tôi không biết làm gì khác ngoài nhìn cậu chạy đi, bóng dáng cậu trong nắng mỗi lúc một xa làm tim tôi thắt lại. Dù đã chuẩn bị tâm lí mà sao không thể thoát khỏi cảm giác hụt hẫng. Nhưng rồi tôi cố gắng hít thở sâu, nở một nụ cười thản nhiên như không rồi bước đi. Cậu yêu ai là chuyện của cậu, nhưng sẽ không ai có quyền ngăn cản tôi yêu cậu. Như vậy là đủ rồi.

Phượng nở rồi phượng lại tàn, năm lớp 11 nhanh chóng kết thúc.

***

Năm lớp 12, Liên bất ngờ chuyển trường lên thành phố học, để lại mình tôi với những tâm sự không biết phải nói cùng ai. Thỉnh thoảng, Liên gọi điện hỏi thăm tôi, rồi kể cho tôi nghe chuyện trường lớp của mình. Khi ấy, tôi không làm gì khác ngoài chuyện ngồi nghe Liên nói. Nhưng mỗi khi Liên hỏi về Phương Vũ, tôi đều nói sang chuyện khác, hoặc là cười rồi nói, chỉ là bạn bè bình thường thôi.

- Vậy cậu còn thích Phương Vũ không?- Liên hỏi.

Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó bảo:

- Không.

- Thật chứ?

- Uh, yêu đơn phương khổ lắm.

Liên thở ra một cách nhẹ nhõm:

- Cậu nghĩ thông như vậy là tốt rồi.

Tôi cười, bảo mình bận chút việc rồi cúp máy. Thực ra, tình cảm trong tôi vẫn không hề thay đổi, chỉ là tôi không muốn nói ra cho cậu ấy biết, tôi sợ cậu ấy thương hại tôi.

Lần sau, khi Liên gọi cho tôi, tôi đề nghị khi nào có việc quan trọng thì hãy gọi, vì giờ này sắp hết năm học, cả hai đứa tôi đều phải lo học. Sau khi than thở một hồi, cuối cùng Liên cũng đồng ý. Và sau đó cả tháng, Liên không gọi cho tôi, tôi cũng không gọi cho Liên, vì thực ra chúng tôi đâu có chuyện gì quan trọng như tôi nói.

Mỗi lần lên facebook, Phương Vũ đều gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn, nhưng chưa tin nhắn nào thực sự liên quan đến tôi, mà chỉ liên quan đến cô bạn bí mật của cậu. Uh thì, chính tôi đã tự nguyện lắng nghe mà. Chính tôi đã tự làm khổ trái tim mình khi cứ phải nghĩ cách giúp cậu và cô bạn ấy hết giận nhau, dù tôi không muốn chút nào. Tôi chỉ muốn họ sớm tan vỡ, nhưng tôi không thể. Vì tôi biết, khi yêu một người, nhìn thấy người ấy đau khổ, tôi cũng không thể nào mỉm cười, mà chỉ khi cậu ấy hạnh phúc, tôi mới thấy lòng mình nhẹ nhõm.

Nếu khi nào nghĩ về Phương Vũ nhiều quá, tôi sẽ viết những tâm sự của mình vào một tờ giấy nhỏ, để rồi tự mình đọc, để tự mình xé đi mà không bao giờ dám đưa cho cậu. Thế nên...cậu sẽ chẳng bao giờ hiểu được, tình cảm trong tôi...là dành cho cậu. Nhưng tôi cũng chẳng còn thấy day rứt hay dày vò nữa. Một năm trôi qua, tôi đã trưởng thành hơn nhiều. Tôi không còn thầm khóc mỗi đêm khi hình ảnh cậu chợt đến, cũng không còn buồn khi cậu tâm sự về cô gái mà cậu yêu. Tôi đơn phương yêu cậu và quan tâm cậu như một thói quen, dù không còn nồng nhiệt như lúc ban đầu, nhưng tình cảm ấy cũng không hề mất đi. Nó như một ngọn lửa âm ỉ trong tim tôi, luôn sẵn sàng bùng cháy mỗi khi cậu cần đến.

Rồi bất ngờ một ngày, tôi đọc được dòng status của cậu, cậu viết những lời buồn về mối tình đầu tan vỡ của mình. Thì ra sau bao nhiêu cố gắng, cậu cũng không níu giữ được tình yêu của mình. Phút chốc, tôi thấy lòng mình thắt lại. Chẳng biết phải vui hay buồn nữa.

Từ đó về sau, mỗi ngày, tôi đều gửi cho Phương Vũ một tin nhắn, đơn giản, chỉ nói rằng tôi mong cậu ấy vui vẻ. Cậu không trả lời gì khác ngoài hai từ cảm ơn vô nghĩa. Một tuần, hai tuần cậu không mìm cười, không online. Mỗi ngày đến lớp, tôi đều thấy cậu ấy gầy đi đôi chút. Tôi cười buồn, cậu ấy thật là ngốc nghếch, như chính tôi vậy. Khi yêu một người sẽ khó lòng quên được để yêu người khác.

Có lẽ vì vậy mà tôi không hận cô bạn kia nữa, mà nếu có hận, thì cũng chỉ hận rằng cô ấy đã làm cho Phương Vũ đau khỗ. Vì vốn dĩ, không có bạn ấy thì Phương Vũ vẫn mãi mãi không thích tôi. Sự thật là như vậy? Hay là tự tôi tạo ra rào cản cho chính mình? Tôi cũng không biết nữa, chỉ biết rằng mọi chuyện cứ diễn ra theo trình tự của nó sẽ tốt hơn cho cả hai, đúng không?

Tôi nằm dài trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn những đám mây bàng bạc trôi qua. Lòng cũng thanh thản hơn. Có tiếng tin nhắn vang lên, tôi biết chắc chắn là của Phương Vũ, cũng biết chắc chắn nội dung tin nhắn là gì, thế nhưng tôi vẫn mở ra xem. Tôi hơi bất ngờ khi trên màn hình không phải hai chữ "cảm ơn" cộc lốc, mà đó là một câu văn dài.

"Cảm ơn cậu lâu nay đã quan tâm tới mình, nhưng lẽ ra cậu không cần làm như vậy, mình giờ đây rất ổn, cậu biết vì sao không, bởi vì cuộc đời này thứ gì cũng là hữu hạn, kể cả tình cảm"

Tôi cười, nhắn tin trả lời: "Đúng là thứ gì cũng hữu hạn, nhưng mình mong niềm vui trong cậu có thể là vô hạn"

Tôi nói thế, không biết Phương Vũ sẽ nghĩ gì. Tôi hồi hộp chờ đợi, mấy phút trôi mới có tin nhắn trả lời: "Mình cũng mong là như vậy, cậu cũng thế nhé!"

Chẳng có gì lớn lao, nhưng hôm ấy tôi vẫn vui cả ngày.

Sáng hôm ấy, khi tôi vừa vào lớp đã bắt gặp nụ cười của Phương Vũ. Lần đầu tiên, nụ cười của cậu, dành cho tôi. Cậu chìa ra trước mặt tôi một tấm thiệp, vui vẻ nói:

- Ngày mai là sinh nhật mình, cậu đến dự nhé!

Tôi ậm ờ định từ chối, nhưng không hiểu sao, cuối cùng tôi vẫn đồng ý.

Sinh nhật của cậu tổ chức vào buổi chiều, sau khi ăn uống no say thì trời đã nhá nhem tối. Cả lớp tôi lại kéo nhau đi hát karaoke đến tận khuya mới về. Lúc đi tôi đi cùng một người bạn, nhưng lúc nãy nó nói có việc bận nên phải về trước. Giờ đây, tôi đành phải tháo đôi giày cao gót điệu đà ra và cuốc bộ về nhà. Cũng may là nhà tôi cách đó không xa lắm.

- Con gái đi một mình khuya thế này không tốt đâu, lên xe đi, mình chở cậu về- Phương Vũ dừng xe cạnh tôi, nhẹ nhàng nói.

Cậu chở tôi bằng chiếc đạp nhỏ, cả hai chúng tôi đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió rít lên từng cơn lạnh giá. Dựa đầu vào lưng cậu, tôi ngước nhìn những ánh đèn mờ ảo chạy ngược về phía sau. Trong ánh sáng vàng vàng ấy, tôi như nhìn thấy hình ảnh của cậu hơn một năm về trước trong nhà thi đấu, như nghe được nhịp tim mình đã từng đập nhanh như thế nào. Uh thì, con người luôn có những lúc rất tự nhiên, yêu một cách tự nhiên, nhớ một cách tự nhiên, và nỗi buồn cũng tự nhiên ập đến. Được ngồi phía sau cậu, nhưng nước mắt tôi lại lăn dài, bởi vì, khi hạnh phúc quá, nước mắt con người cũng tự nhiên rơi.

Phương Vũ dừng xe trước cửa nhà tôi, bảo tôi nghỉ sớm để mai còn đi học, sau đó quay xe đi về. Nhìn cậu ấy sắp sửa đạp xe đi mà lòng tôi rối như tơ vò, trong sự im lặng có gì đó thúc đầy tôi. Chỉ ba chữ thôi, đơn giản phải không, tôi sẽ làm được mà. Bất giác, tôi gọi:

- Phương Vũ...

Cậu ấy quay lại, chờ tôi nói hết câu.

"Mình thích cậu"- Tôi muốn nói thật chậm, thật rõ cho cậu biết. Nhưng mà...câu nói vừa ra đến cửa miệng bất giác tôi lại im lặng. Phương Vũ vẫn kiên nhân chờ đợi. Phải mất vài giây sau, tôi mới khó nhọc lên tiếng:

- Trời tối rồi, cậu nhớ cẩn thận nhé!

Phương Vũ mỉm cười gật đầu:

- Mình biết rồi, cậu vào nhà đi.

Nhìn theo bóng cậu khuất dần phía xa, cảm giác bất lực làm nước mắt tôi lăn dài. Tôi ngồi thụp xuống, khóc như mưa. Mọi người bảo tôi nhút nhát cũng được, bảo tôi ngốc nghếch cũng không sao. Cuộc đời này có nhiều hướng rẽ lắm, tôi không đủ tự tin để đánh cược với chính mình. Tôi sợ tôi và cậu sẽ phải rẽ sang một hướng khác, tôi sợ kể cả cơ hội làm bạn với cậu cũng không còn. Có đôi khi, chỉ một phút nông nỗi người ta dễ đánh mất đi những thứ mình trân trọng. Vì cậu là người tôi trân trọng, là người tôi yêu thương. Thà rằng tôi phải chịu đau khổ, chịu sự dày vò của trái tim, nhưng chỉ cần được nhìn thấy cậu, được trò chuyện với cậu vài câu là quá đủ rồi. Tôi sợ lắm khi cậu biết sự thật sẽ né tránh tôi, sợ lắm cảm giác không được nhìn về phía cậu, dù chỉ với danh nghĩa một người bạn. Cậu hiểu không?

Ngày qua ngày, tôi cố gắng tập trung cho việc học, sáng học, trưa học, tối học. Tôi không muốn đầu óc mình thảnh thơi mà đâm ra suy nghĩ lung tung, suy nghĩ về cậu. Thế nhưng, tôi không bỏ được thói quen mỗi ngày đều lên face, để đọc những tâm sự cậu chia sẻ, rồi sau đó nước mắt lại rơi khi biết rằng, tôi vẫn mãi chẳng bao giờ được cậu nhắc đến. Cho dù tôi có quan tâm cậu nhiều dường nào, có dành cho cậu bao nhiêu tình cảm thì cậu cũng không bao giờ quay lưng để biết rằng, phía sau cậu, luôn có tôi.

Yêu đơn phương hạnh phúc lắm, vĩ đại lắm, nhưng yêu đơn phương cũng đau khổ lắm. Tất cả chỉ là ném yêu thương vào biển cả mênh mông để sóng vô tình cuốn đi mất, chỉ là hét vào gió bao lời yêu để gió nhẹ nhàng thổi bay đi. Nhiều lúc, tôi muốn từ bỏ, nhưng tôi lại luôn cho mình nhiều lí do để tiếp tục yêu cậu, tiếp tục nhớ cậu. Uh, khờ dại thế đấy, tình yêu mà, đâu ai có thể lí giải được.

Ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy vài bông bằng lăng tim tím len lỏi giữa đám lá xanh, tôi giật mình nhận ra, hạ đã về. Mùa hạ luôn mang theo sự chia ly, mang theo những giọt nước mắt của lũ học trò chúng tôi. Ba năm học tưởng sẽ dài lắm, nhưng ai ngờ được chỉ cần nhắm mắt lại, mở mắt ra đã phải rời xa mái trường thân quen, xa thầy cô và bạn bè. Tạm biệt nhau, cuộc đời mỗi người rồi sẽ rẽ ra những hướng khác nhau, liệu có ai biết được bạn bè mình như thế nào. Nhưng quy luật của cuộc đời là như vậy, ai rồi cũng phải trưởng thành thôi. Không ai có thể bám víu vào điều gì để nghĩ rằng mình đang còn nhỏ, phải vậy không?

Ngày cuối cùng của năm học, lớp tôi tổ chức liên hoan rầm rộ lắm, đứa nào đứa nấy thi nhau hát hò ầm ĩ. Còn tôi một mình ngồi ở góc phòng, không nói gì, cũng không tham gia vào mấy trò chơi mà lớp tổ chức. Đơn giản- tôi muốn được nhìn Phương Vũ, những giây phút cuối cùng.

Hôm nay là ngày cuối cùng tôi và Phương Vũ gặp nhau, nhưng tôi vẫn không đủ can đảm nói ra tình cảm của mình. Mỗi lúc thấy Phương Vũ cười, nước mắt tôi chỉ trực trào ra. Vì tôi biết rằng, thế giới này nhỏ bé lắm, chỉ cần xoay lưng là không biết sẽ gặp được bao nhiêu người, nhưng thế giới này lại rộng lớn lắm, chỉ cần quay đi là có thể không bao giờ gặp lại nhau nữa. Nhưng thà cứ để lại cho nhau những tình cảm tốt đẹp còn hơn là đánh mất nó. Suốt hơn một năm qua, tôi đã làm được, chẳng lẽ chỉ vài chục phút cuối gặp nhau tôi lại không thể hay sao.

Sau khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, ai nấy đều xách cặp ra về, nhưng không ai quên nói lời tạm biệt, nói lời chúc tất cả bạn bè của mình thi tốt và đậu đại học. Tôi cũng vậy. Phương Vũ là người cuối cùng tôi nói lời ấy.

Cố gắng kiềm chế những cảm xúc đang dâng trào, tôi nhìn cậu, mỉm cười:

- Chúc cậu thi tốt nhé!

Cậu ấy cũng cười, ánh mắt nhìn tôi một cách khó hiểu, cậu nói:

- Cảm ơn, cậu cũng thi tốt nhé!

Tôi cười nhẹ nhõm rồi quay lưng bước đi. Mặc cho nước mắt đã không kìm được nữa mà tuôn trào.

Đôi khi, con người ta chỉ cần như vậy thôi. Chứ không cần người kia phải hứa hẹn điều gì với mình. Vì vốn dĩ tình yêu không công bằng, tình yêu là hạnh động hy sinh. Không phải cho đi bao nhiêu sẽ được nhận lại bấy nhiêu, dùng tất cả tình cảm của mình để quan tâm một người nhưng chỉ cần nhận lại một nụ cười và một câu nói như vậy là đủ.

Sẽ qua thôi những tháng năm học trò, sẽ qua thôi những yêu thương đầu tiên.

Ngước nhìn lên cao, bầu trời hôm nay xanh đến kì lạ, nắng dù rất nhẹ nhưng vẫn đủ ấm áp.

Tôi dằn lòng tự nhủ, quên đi nhé, tình đầu...

- Thiên Ân, đợi mình với...

Cả người tôi chợt cứng đơ khi nghe tiếng gọi phía sau. Không thể tin được, Phương Vũ đuổi theo tôi...
[Đọc Truyện Này...]


Ranh giới của gái hư





Qua lâu rồi cái thời dùng màn trinh để đánh giá độ hư và ngoan của một cô gái

Đàn ông cưới về một cô vợ không còn trinh thì họ vội nhận xét cô ta có một quá khứ hư hỏng.

Sai rồi! Tình dục chỉ là một trạng thái thăng hoa của tình yêu, họ say đắm và họ dâng hiến cho người mà họ yêu dù chưa phải là chồng họ và điều đó không sai. Gái chỉ hư khi xem tình dục là công cụ mà không cần tình yêu, họ dễ dãi với cảm xúc và họ buông thả với đủ loại đàn ông. Ranh giới giữa một gái ngoan và gái hư không nằm ở cái màn trinh mỏng manh vô hình ấy mà nó nằm ở cái cách họ tiếp cận với tình dục.

Men rượu không đánh giá được độ ngoan và hư

Đừng thấy một cô say mà nghĩ cô ấy hư. Đúng là … Men rượu là cách ngắn nhất để đưa một cô gái ngoan ngoãn thành hư hỏng trong phút chốc. Say sưa là cách nhanh nhất để đánh mất hình tượng ngoan hiền.

Nhưng … Say không phải là hư. Đôi khi, họ say vì những ưu tư chất chứa, họ say vì những tâm sự trong lòng chẳng có chỗ tin tưởng để sẻ chia và họ tìm đến men say như một cách thoát khỏi thực tại và phiêu diêu trong cảm xúc của chính mình.

Dù rằng, sau khi say mọi thứ chẳng vơi đi là mấy, nhưng biết đâu được, cái họ cần là sự thoát xác trong phút chốc và là những giây phút ngắn ngủi được sống là chính mình. Say không hư nhưng đừng say một mình, sự rồ dại của men rượu dễ đưa ta đến hai chữ “ân hận” sau khi tỉnh.

Khói thuốc! Với riêng tôi, đó là hư hỏng

Chẳng có môt lý do nào đưa một cô gái đến với khói thuốc. Đừng nói với tôi đó là vì đau hay vì khổ, đó là vì thích hay vì tò mò mà chỉ có một khái niệm duy nhất, đó là sự hư hỏng. Nhìn một cô gái say rượu, người ta còn quan tâm đến tâm tình cô ấy nhưng trông một cô cái phì phèo điếu thuốc họ chỉ nghĩ ngay đến hai chữ hư – hỏng.

Buồn nào cũng có cách giải quyết, phủ mờ mình trong làn khói trắng ấy có nhẹ nhõm được không?

Bế tắc nào cũng sẽ có lối ra, ngập ngụa trong đám khói mờ ảo ấy có khiến lòng sáng ra chút nào không?

Hoàn toàn không, chẳng biết với người khác thì thế nào, chỉ biết rằng, với tôi, khói thuốc đi với đàn ông có khi còn là sự trăn trở, sự suy tư về cuộc đời nhưng thuốc lá với phụ nữ, chỉ là hư hỏng mà thôi.

Hiển nhiên, cái nhìn của bạn sẽ không giống của tôi, định nghĩa của bạn sẽ đi ngược với tôi. Nếu bạn là cô gái hút thuốc hay bạn gái của bạn hút thuốc, bạn sẽ nói rằng “hút thuốc không hư”. Nếu bạn biết một người phụ nữ trung niên nào đó hút thuốc và bạn nói, thuốc lá với đàn bà là một sự trăn trở của cuộc đời, cũng không sai vì suy nghĩ của mỗi người nào có điểm chung, hoàn cảnh của mỗi người nào có tề chung một điểm.

Vì thế, cứ chầm chậm mà sống và trải nghiệm, vì biết đâu, cứ qua mỗi khoảng thời gian ta sống ta lại có thêm cho mình những định nghĩa mới, những cái nhìn mới tích cực hơn, sâu sắc hơn và hoàn chỉnh hơn. Chỉ biết, với cái nhìn thiển cận của một người trẻ như tôi lúc này, các cô gái ở độ tuổi 25 đừng ngập ngụa trong khói thuốc để đến tuổi 40 ta sẽ mãn nguyện với thành quả của những sự nỗ lực tuổi đôi mươi chứ không phải rít hơi thuốc dài rồi chép miệng tiếc nuối.
[Đọc Truyện Này...]


MÀNG TRINH KHÔNG QUAN TRỌNG, VÌ ... TÔI LÀ PHỤ NỮ



Bởi là phụ nữ, nên đối với tôi màng trinh không quan trọng! 



Ngày tôi tốt nghiệp Khoa Luật Đại học Thương Mại với cái bằng loại giỏi, bạn bè bất ngờ y như ngày tôi nhận trên tay giấy báo trúng tuyển Đại học. Chúng nó luôn không ngờ rằng một đứa học hành chả ra sao, suốt những năm cấp 3 chỉ trốn tiết như tôi lại có thể đỗ đại học. Phải, là bất ngờ với chúng nó, nhưng hoàn toàn không phải bất ngờ với tôi,mặc dù từ khi lên cấp 3 tôi đã quyết gắn cuộc đời với mấy sào ruộng của gia đình. Ngày ấy tôi tự cho rằng cái ước mơ vào đại học là xa vời, là kém thực tế nhất, tôi cười nhạt khi nghe những đứa bạn kể về cái ước mơ vào đại học để đổi đời. Đúng, hoàn cảnh của tôi cũng giống chúng nó, ở cái vùng quê nghèo nàn này thì việc đổi đời là cần thiết, nhưng tôi hài lòng với cuộc sống hiện tại. Cho tới một ngày….
Bố tôi bất ngờ bị tai nạn nghề nghiệp, sập giàn giáo khi đang làm việc, bố tôi cùng với 10 người thợ khác đều bị thương, một bên chân đã vĩnh viễn dời khỏi ông. Không ai trong số những người ấy được công ty đóng bảo hiểm y tế, chắc mọi người sẽ nghĩ rằng thật là ngu ngốc và mạo hiểm khi quyết định làm công việc với nguy hiểm mà không có bất kì sự bảo đảm, nhưng xin lỗi đó là bởi vì cuộc sống các bạn văn minh, bạn được nói trước những nguy hiểm, được nhắc nhở về luật lao động, còn nơi này người dân chỉ mong muốn có cái để ăn qua ngày, làm hôm nay lo nghĩ cho ngày mai thì việc tính toán trên với họ hoàn toàn xa vời. Ngày bố tôi xảy ra chuyện, công ty ấy bồi thường cho gia đình tôi 3 triệu đồng. Gia đình tôi ngày ấy không hiểu gì về luật, dù ấm ức nhưng có còn hơn không, mẹ tôi ngậm ngùi nhận số tiền từ tay nhân viên công ty ấy, miệng đắng ngắt, cười trong nước mắt mà nói lời cảm ơn theo phép lịch sự. Bố tôi bấy giờ chỉ có thể ở nhà làm một vài công việc nhà nhẹ nhàng. Gánh nặng đè lên vai mẹ tôi, bà một mình với ba sào ruộng thức khuya dậy sớm để đi hái rau rồi ra ngoài chợ bán để lo cho bốn miệng ăn. Lúc ấy tôi đã xin mẹ cho tôi nghỉ học bởi tôi có học cũng không vào, đồng thời tôi muốn giúp mẹ giảm bớt gánh nặng gia đình, nhưng khi tôi nhắc đến mẹ tức giận đánh mắng tôi. Biết rằng công việc khiến mẹ quá mệt mỏi, tâm tình không tốt nên tôi cứ để mẹ chút bực dọc, nhưng câu nói của mẹ đã tác động rất lớn đến tôi. Mẹ đã vừa khóc vừa quát :
- M nhất định phải học thật tốt cho tao, m nhất định phải có học thức thì sau này gia đình mày mới không phải lo lắng về cơm áo gạo tiền như bố mẹ mày, có hiểu không?
Sau ngày ấy tôi luôn miệt mài học tập, có bài khó thì trực tiếp đạp xe đến nhà thầy cô hay cuối giờ ở lại hỏi, đạp xe hơn chục cây số để mua lại được những quyển sách cũ giá rẻ. Lúc tôi sắp sửa thi đại học thì bà nội qua đời, cầm tay bà trước khi bà ra đi, tôi nhớ mãi câu nói của bà:
- An à, cháu nhất định phải thi đỗ vào đại học, để sau này về giỗ bà còn đặt lên mâm bà đĩa nem rán với đĩa thịt gà luộc được không cháu?
Phải, bà tôi đã già, bà vốn không hiểu rõ đại học là gì, nhưng trước đây tôi đã nói với bà, vào đại học là có thể mua được thịt cá, mua được chân giả cho bố, và bà nhớ về nó tới khi nhắm mắt xuôi tay.
Đến đây thì mọi người có lẽ đã hiểu được vì sao tôi vào đại học, vì sao tôi chọn ngành luật. Tôi chọn nó bởi vì ba tôi đã từng phải chịu thiệt thòi vì gia đình không có ai học hành đàng hoàng, tôi chọn đại học vì muốn thực hiện lời hứa với bà tôi.
Trong suốt những năm sau khi ra trường tôi không ngừng theo dõi Hoàn Minh- công ty xây dựng mà năm xưa đã gây ra cho gia đình tôi bao khó khăn. Người ta thường nói kẻ ác sống lâu, Hoàn Minh ngày càng phát triển, trở thành công ty có tiếng, tôi đặt câu hỏi không hiểu rằng để được thành công như ngày hôm nay, Hoàn Minh đã giẫm đạp lên số phận bao nhiêu gia đình như gia đình tôi. Tôi muốn tìm hiểu xem rốt cuộc công ty ấy đã làm bao nhiêu chuyện xấu.
Tôi gặp em trong buổi phỏng vấn đầu tiên để trở thành luật sư tư vấn cho công ty con của Hoàn Minh sau khi tôi đã có 5 năm kinh nhiệm. Tôi không có quá nhiều thời gian để nhìn em, nhưng ấn tượng đầu tiên khi thấy em là đôi mắt lạnh băng, đôi mắt ấy khiến tôi cảm thấy giật mình khi nhận ra sự giống nhau giữa tôi và em. Phải chăng những người khác khi nhìn tôi cũng có cảm giác cách xa và cô độc hay sao. Với những năm phấn đấu của mình, tôi biết rằng việc vào công ty nhỏ này là rất dễ dàng, và không nằm ngoài dự tính của tôi, tôi được vào làm ngay sau đó. Tôi tạo được sự tin cậy cho em, một giám đốc khó tính và lạnh lùng trong vòng 2 tháng với kinh nhiệm giải quyết vấn đề đã được tôi đúc kết học hỏi. Gần em, tôi thường luôn tò mò tự hỏi một người phụ nữ thành đạt lại xinh đẹp như em, tại sao vẫn chưa có người yêu, tại sao ánh mắt em nhìn vào đàn ông lại kì lạ như vậy. Nếu tôi vì gia đình, vì hoàn cảnh mà quên đi cái gọi là tình yêu nam nữ thì ắt hẳn lý do mà tới giờ em vẫn là người phụ nữ độc thân chắc chắn cũng phải tương tự như vậy. Nhưng em luôn giữ khoảng cách với tất cả nhân viên, và tôi thì lại là người trầm lặng ít nói nên dù có tò mò cũng không thể hỏi, giữa chúng tôi nếu có cái để nói thì cũng chỉ có thể là công việc. Trí óc tôi luôn nhớ về cái lần đầu tiên được đi bên em, được nghe em thổ lộ tất cả, tôi giải đáp được các câu hỏi về em mà tôi vẫn băn khoăn suy nghĩ. Tất nhiên với bản tính của em, em không thể mời tôi đi ăn hay đi chơi để rồi kể về cái quá khứ của mình, thật buồn cười là tôi được trở thành "người quan trọng” của em khi mà em đang ở trạng thái say bí tỷ. Ngày hôm ấy tôi cùng em đi tham dự một bữa tiệc của công ty đối tác, cũng khá kì lạ khi em lại chọn đi cùng một luật sư như tôi, bạn chắc cũng tò mò và thấy thật vô lý phải không, đến bản thân tôi sau khi nghe em đề nghị cũng cảm thấy mơ hồ cơ mà. Em có được phong thái của một người thành đạt, tôi thấy ánh mắt và nụ cười của em khi chào mọi người đều rất chuyên nghiệp. Vì sao tôi lại nói như vậy ư, bởi trong thương trường, con người ai cũng phải sống trong cái mặt nạ, bạn tuyệt đối không thể cho người khác biết được bất kì cảm xúc thật của mình, bởi nếu những thứ cảm xúc đó một khi đã bị lộ ra ngoài thì không khác nào bạn bị kẻ địch nắm được yếu điểm. Nhưng tôi để ý khuôn mặt em lập tức thay đổi khi gặp một người. Hắn ta là giám đốc của một công ty lớn. cha mẹ hắn là chủ tịch tập đoàn lớn nhất cả nước, hắn nổi tiếng như thế nào, tôi chỉ biết được đến đó, nhưng chỉ nhìn thấy khuôn mặt hắn tôi đã cảm thấy chán ghét bởi khuôn mặt ấy tuy đẹp nhưng lại khiến người ta cảm thấy giống một gã lăng nhăng. Hăn đi cùng với một ả đàn bà rất lẳng lơ, tôi chỉ nhìn lướt qua cũng có thể khẳng định cô ta là loại gái không ra gì. Hắn nhìn em bằng ánh mắt khinh thường, ánh mắt ấy khiến tôi thực sự khó chịu, bởi tôi cảm tưởng đối với hắn em không khác gì thứ rẻ rách. Ả đàn bà đi cùng hắn sau khi được hắn thủ thỉ thì cười khúc khích và sau đó cũng cùng nhìn em với ánh mắt y như người tình của ả, cô ta ghé tai em thì thào, đủ để cho người bên cạnh em là tôi nghe thấy:” Ngủ với bao thằng rồi?”. Bọn họ lướt qua tôi và em, để lại sự chua xót không thể nào che giấu trên khuôn mặt em. Phải chăng ả đàn bà kia nói đúng?
Em mời tôi đi uống rượu ngay sau khi đi dự tiệc về, em uống rất nhiều, tôi bất lực nhìn em mà không thể mở miệng nói bất cứ điều gì, chỉ có thể đợi em say thì đưa em về mà thôi. Và cũng chính tối hôm ấy, tôi được nghe em kể về cái quá khứ kinh khủng mà em những muốn quên, em say và nói không rõ ràng, nhưng tôi có thể hiểu. Em nói rằng ngày em mới vào xin việc cho công ty hắn, em trong trắng, em hồn nhiên, và em ngờ nghệch dính vào bẫy tình của hắn. Em tự nguyện ngủ với hắn, đơn giản vì tình yêu. Thế rồi đến khi nhận ra hắn là một thằng đểu giả, khốn nạn thì cũng đã quá muộn. Hắn thực ra không hề yêu em, mà theo hắn nói lại với em thì hắn chỉ muốn thử khả năng quyến rũ của mình mà thôi, một thú vui bệnh hoạn của những thằng công tử ăn chơi phải không? Thế rồi sau khi chán em, hắn lại nảy ra ý nghĩ muốn dùng em làm món hàng, với kinh nghiệm và mánh khóe của hắn, để khiến em lên giường lần nữa là không khó, dù em có tự nguyện hay không. Em tỉnh dậy sau cơn mơ hồ và nhận ra đang nằm cùng gã đàn ông đáng tuổi bố em. Em rời khỏi công ty ngay sau đó, nếu là những cô gái khác, tôi tin họ sẽ sụp đổ, sẽ mắc phải những căn bệnh tự kỉ nặng, tôi đã được chứng kiến nhiều vụ việc trong tòa án và hậu quả kinh khủng để lại cho những cô gái có bi kịch giống em, nhưng em lại là người con gái mạnh mẽ, em chấp nhận dìm nỗi đau ấy xuống để không ngừng phấn đấu, em muốn ngạo nghễ cười vào cuộc đời, cười vào mặt hắn khi em đã thành công. Em kết thúc câu chuyện trong tiếng nấc đau đớn, tôi hiểu em đã quá đau, bởi em là người mạnh mẽ nên em không thể gục ngã, càng không thể tìm người tâm sự, em chọn cách đưa nó xuống tận cùng con tim mỗi khi có người để trở thành một người phụ nữ hoàn hảo, và rồi khi còn lại một mình, em không thể chọn cách trốn tránh mà chỉ có thể gặm nhấm nỗi đau. Thương cho số phận một cô gái tài giỏi như em, từ lần đó tôi đã quên đi mục đích mình đến với công ty này, tôi quan tâm đến em nhiều hơn, lúc ấy chỉ đơn giản nghĩ rằng em cần nhận được chút ấm áp của người không thân thích như tôi. Em cảm nhận được điều ấy và mở lòng với tôi, em và tôi dần có một mối quan hệ tốt đẹp hơn. Chúng tôi cũng có những cuộc gặp ngoài giờ làm để tán gẫu với nhau, em kể cho tôi rất nhiều chuyện về thời trẻ của mình, những mẩu truyện ngắn nhưng đủ để tôi hình dung ra một cô gái thích nổi loạn, tinh nghịch và đáng yêu. Tôi có kể cho em nghe tuổi thơ trên những cánh đồng rộng lớn quê tôi, và kể cho em nghe cái ước mơ hồn nhiên của tôi ngày xưa là được trở thành người chăn trâu giỏi nhất làng. Em mỉm cười hạnh phúc khi nghe tôi kể, em nói ước mơ đó bình dị như chính tâm hồn tôi. Tôi đã ngạc nhiên biết bao khi nghe em nói như vậy, bởi tôi đã không còn là một người có suy nghĩ đơn giản từ lâu lắm rồi. Em bảo gần tôi em cảm nhận được sự giản đơn, tuy nhiên sự giản đơn ấy đã bị kìm hãm bởi lý do nào đấy, nó khiến tôi tự ép mình vào một cái khuôn để rồi lâu ngày quên mất tôi là ai.Tôi bàng hoàng, em có thể nhìn ra những điều ấy ư? Thế rồi em trở lại khuôn mặt đăm chiêu của một người phụ nữ trưởng thành, em nói tôi đừng vì hận thù mà trở thành giống em, em đã rất chán ghét bản thân mình rồi. Tôi im lặng nhìn em, tôi muốn tìm ra lý do khiến em bỗng trở nên trầm tư như vậy. Em đưa ánh mắt nhìn xa xăm và nói ngay từ đầu khi tôi vào công ty em đã có một dấu hỏi lớn dành cho tôi, em không hiểu vì sao một người tài năng tương lai tươi sáng như tôi lại chọn một công ty không xứng tầm như vậy, em đã nghi ngờ tôi là người do bên một công ty lớn nào đó cử đến điều tra công ty, và đặc biệt muốn lật đổ công ty Hoàn Minh. Em đã âm thầm tìm hiểu, đã từng về quê tôi, đã từng đi trên cánh đồng rộng lớn mà tôi miêu tả, và đã biết lý do tôi chọn Công ty này, em muốn tôi trở về là một thiên thần mảnh của mảnh đất quê tôi. Em mong tôi tìm lại được niềm vui bằng chính nghề nghiệp của mình chứ tuyệt nhiên đừng dùng nó làm gánh nặng cho mình, dùng nó để trả thù. Tôi phản bác, lần đầu tiên tôi cảm thấy giận dữ như vậy khi có người chà đạp lên cố gắng của mình, tôi suýt nữa đã quên mục đích của mình vì em, và rồi khi em nhắc về nó tôi cảm thấy bị xúc phạm. Em im lặng để tôi nói hết, để tôi trút hết nỗi đau, trút hết ấm ức và rồi nói rằng nếu tôi có thực hiện được mong ước thì tôi cũng chả khác gì chủ tịch công ty Hoàn Mình, công ty ấy sụp đổ thì chính người trong công ty cũng bị ảnh hưởng, không khéo sẽ lại có những người hiền lành yêu gia đình như bố tôi phải lo lắng về cái ăn cái mặc khi không có việc làm, em nói rồi sẽ có lúc ông chủ tịch ấy gánh cái nghiệp mà ông ta gây ra, tôi tuyệt nhiên sẽ không bị người khác oán. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều sau câu nói ấy của em, tôi chọn cách về quê thăm bố mẹ để thư thái, tôi thực hiện cái lời hứa bao nhiêu năm về trước với bà mặc dù hôm ấy không phải ngày giỗ bà, và cũng là lúc mẹ tôi bố tôi rưng rưng nước mắt vì hạnh phúc bởi tôi cuối cùng cũng chịu về nhà thăm gia đình. Mẹ khóc và không ngừng xin lỗi tôi, xin tôi hãy tha thứ cho mẹ, mẹ hoàn toàn chỉ muốn tôi học để cơm no áo ấm chứ không hề muốn tôi tìm cách trả thù công ty đã làm hại gia đình, mẹ hoàn toàn không muốn tôi trở thành người như ngày hôm nay, mẹ nói nếu biết trước ngày đó mẹ sẽ bắt tôi nghỉ học để sống ngày tháng bình dị, dù có thiếu ăn nhưng có tình. Tôi chỉ biết mẹ đã nói rất nhiều, tôi không nhớ rõ bởi lúc ấy tôi đã khóc, tôi đã quá mệt mà ngủ luôn trong vòng tay mẹ để tìm kiếm sự an bình mà bấy lâu tôi không có.
Nhờ có em mà trở lại thành tôi của ngày nào, và rồi cùng lúc ấy tôi hoảng sợ khi nhận ra mình đã yêu em, tôi cố gắng che giấu để em không nhận ra bởi vì còn quá nhiều rào cản trong tình yêu này, và càng không muốn em vì tình yêu tôi dành cho mà lo lắng, hoang mang bởi tôi hiểu rằng em luôn coi tôi là người bạn thân, là người có thể nghe em tâm sự hàng giờ, chỉ thế mà thôi. Có đôi lần tôi trêu đùa em và hỏi em rằng tại sao không tìm đến một người đàn ông có khả năng xua tan nỗi đau trong em, em luôn cười chua xót và nói với tôi rằng em ghét đàn ông, không biết nên vui hay buồn, mỗi lúc như vậy trong tôi lại bừng sáng hi vọng khi nghĩ đến một ngày tôi có khả năng sánh đôi bên em. Chuyện gì đến cũng đến, mỗi mảnh đời rồi cũng được ghép lại với nhau để có đôi có cặp, cuộc đời em cũng vậy, nhưng buồn thay mảnh ghép còn lại cùng em đi đến cuối cuộc đời lại không phải tôi. Cậu ấy đã đến bên em, phải, tôi gọi kẻ địch của mình như vậy bởi tôi tôn trọng, tôi nể phục cậu nhiều hơn là ghen tỵ, bởi cậu ta đã đem lại cho em một sức sống mới. Tôi bỗng thấy em trở lại là em của trước kia, em vui vẻ, em hoạt bát hơn, em cười nhiều hơn, nụ cười đẹp nhất mà tôi từng thấy ở em trước giờ, em nói với tôi đây là lần đầu tiên em khát khao được chung sống trọn đời với một người đàn ông như vậy. Mọi người bàn tàn vì nói cậu ta chỉ là một nhân viên quèn, lại kém em 6 tuổi, em và cậu ấy vượt qua tất cả để tiếp tục yêu nhau, nhưng bản thân em sau mỗi buổi tối đều mang trong mình những nỗi sợ hãi giống nhau, em luôn gọi điện cho tôi kể về sự sợ hãi ấy, em nói em cứ nhắm mắt lại là nhìn thấy quá khứ của mình, em sợ một ngày khi cậu ấy biết được điều ấy thì sẽ rời xa em. Tôi khuyên em hãy kể cho cậu ta nghe bởi vì tôi tin cậu ta là người đàn ông tốt, nhưng em lại càng lo sợ, và em chọn cách im lặng và để nỗi sợ ấy gặm nhấm bản thân. Và rồi em vầ cậu ấy đột ngột có tin vui, hai người chuẩn bị đám cưới. Trái với suy nghĩ của bản thân, tôi tưởng rằng có thể vui vẻ chúc phúc cho hai người, mặc dù đã lường trước được sẽ có ngày này, nhưng tim tôi gần như tan nát khi nghe chính miệng em khẳng định, em hạnh phúc nói em và cậu ấy sẽ có một gia đình đầm ấm. Tôi đã rất đau, tại sao con tim tôi lại không chịu nghe tôi thế, dù đã tự bảo phải mỉm cười lên nhưng cứ nghĩ đến những ngày tháng không còn gần em được như trước, không còn được nghe em tâm sự là tôi lại cảm thấy hẫng hụt vô cùng. Tôi đã uống bia. Lần đầu tiên trong đời tôi uống nhiều như vậy, nhưng càng uống tôi lại càng tỉnh táo, tôi còn nhớ mình đã gọi điện cho em trong lúc tâm tình khó kiểm soát nhất, tôi đã nói cho em nghe tất cả, nói với em rằng tôi đã yêu em, nói với em tôi đau khổ như thế nào khi mà em đi theo người ấy. Sau cái ngày định mệnh ấy em tránh mặt tôi, sau khi cưới em xin nghỉ làm, em chỉ để lại cho tôi một lời nhắn:”em xin lỗi chị” và biến mất. Tôi điên cuồng gọi điện cho em nhưng chỉ nhận được tín hiệu :” thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được”. Tôi nghe người trong công ty nói em và cậu ấy đã chuyển tới thành phố khác sinh sống. Tôi mất em từ ấy. Trong đầu tôi luôn tự hỏi vì sao em rời bỏ tôi, tôi chỉ đơn giản muốn em biết rằng tôi yêu em, nhưng thật đau lòng lời nói ấy đã trở thành gánh nặng của em, em ghét đàn ông nhưng lại sợ tình yêu của tôi- một người phụ nữ…
Đã ba năm rồi kể từ ngày ấy, tôi vẫn tiếp tục bước đi trên con đường của mình, đôi lần nghĩ về em khiến tôi vẫn không ngừng trào nước mắt vì nhung nhớ, nhưng dù sao tôi cũng hiểu được rằng em đang hạnh phúc với cậu ta, từ khi yêu em tôi đã chấp nhận sẽ là người chịu nhiều thương tổn, nhưng tuyệt nhiên tôi không bao giờ hối hận vì đã yêu em. Tôi cũng thường xuyên về quê thăm gia đình, mặc dù Hà Nội cách quê tôi rất xa nhưng tôi vẫn đều đặn chủ nhật hàng tuần về thăm bố mẹ, hai người cũng hay nhắc nhở tôi về chuyện lập gia đình nhưng tôi vẫn vâng dạ cho qua chuyện, có thể lập gia đình sao khi mà trái tim tôi đã theo em tới chân trời góc bể. Chiều chủ nhật thanh bình, tôi ra ngoài đi dọc trên bờ đê, nhìn những đứa trẻ thuần khiết quê tôi, nhìn những cánh diều bay cao như chính ước mơ của lũ trẻ, tôi mong quê tôi sẽ luôn như vậy, dù chỉ sống đủ ăn nhưng sự bình dị này sẽ không bao giờ biến mất, giữa sự xô bồ của thành thị thì nơi đây chính là chốn đi về của tôi. Tôi bỗng nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trên triền đê, hướng mắt vào nhũng đứa trẻ chăn trâu. Hạnh phúc như vỡ òa, là em, là người mà tôi ngày đêm mong nhớ, phải chăng em đến để đưa trái tim tôi trở lại. Tôi lại gần em và nhận ra đôi mắt của em đang đỏ hoe, em cũng bất chợt quay ra nhìn tôi rồi tiếp tục hướng mắt về phía những đứa trẻ, em nói:
- Chị ơi, nơi đây thật thanh bình phải không chị?
Lần gặp nhau đầu tiên trong ba năm, câu đầu tiên em nói lại khiến người khác có cảm tưởng chúng tôi vốn không hề có sự chia ly. Nhưng tôi làm sao có thể quên được những năm tháng thiếu em được, tất cả hình ảnh về em ùa về trong trí nhớ, muốn chạy tới ôm em nhưng lại sợ em hoảng sợ bỏ trốn tôi một lần nữa, tôi sợ em sẽ biến mất nhanh chóng như trong giấc mơ, nên tôi cố gắng kìm tấc cả cảm xúc. Kìm lại tất cả câu hỏi muốn em trả lời để nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh em. Tôi nhận ra nước mắt em đang thi nhau lăn trên gò má, em không nhìn tôi mà tiếp tục nói:
- Em nhớ lại những câu chuyện mà chị kể nên muốn tới đây cảm nhận, trong số chúng không biết có đứa trẻ nào có mơ ước trở thành ông hoàng chăn trâu không chị nhỉ?
Tôi không thể cười được khi nghe câu chọc vui của em, nó khiến tôi nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc bên em dù chỉ là những người bạn. Nhìn những giọt nước mắt ấy của em tiếp tục rơi, tôi không kìm được mà đặt tay lên lau đi những giọt nước mắt ấy cho em. Lần này thì em khóc thật sự chứ không chỉ là rơi nước mắt nữa, em nói rằng em đã li dị chồng, em nói rằng trong đêm tân hôn mặc dù biết em không còn trinh nhưng cậu ta không quan tâm đến điều đó và không hỏi em bát cứ điều gì, cậu ta cũng nỗ lực làm việc và được làm trưởng phòng, được sếp tin tưởng. Chồng em và một số nhân viên thành tích tốt được sếp mời đi ăn cơm,em được đi cùng chồng và tình cờ em nhận ra cô bồ của sếp chồng mình chính là ả đàn bà năm xưa đã buông lời xúc phạm em, cô ta chính là người tình cũ của tên đàn ông đã hại đời em. Ả đàn bà ấy thóa mạ em ngay trước mặt những người trong công ty, ngay trước mặt chồng em. Cậu ta từ đó thay đổi tính tình, luôn về nhà với trạng thái say xỉn và luôn chửi mắng em là đồ gái lẳng lơ, gái mất trinh trước khi lấy chồng. Em và cậu ta li dị sau đó không lâu. Nói đến đây, tôi cảm tưởng như em đã sức mòn lực kiệt khi kể cho tôi cái nỗi đau ấy, phải khó khăn lắm em mới vượt qua quá khứ, vượt qua được rào cản tâm lý, vậy mà khi vết thương kia vẫn còn để lại sẹo thì bất chợt một vết thương khác ập đến, cắm sâu hơn vào trái tim em. Lại một lần nữa người đàn ông mà em yêu thương gây tổn thương cho em. Em khóc nức nở, nấc lên liên tục như sự xuất hiện của những nỗi đau chồng chéo lên cuộc đời em. Tôi ôm em vào lòng, ôm rất chặt, tôi nguyện gánh tất cả nỗi đau em đang mang, tôi không muốn em có thêm bất cứ thương tổn nào nữa. Tôi khẽ thì thầm vào tai em trong nước mắt:
- Từ giờ hãy ở bên chị được không, chị không muốn em có thêm bất kì nỗi đau nào nữa, chị sẽ không cho bất cứ ai làm tổn thương em nữa đâu?
Em từ từ ngẩng mặt nhìn tôi, khuôn mặt ấy mới đáng thương làm sao, em ấp úng:
- Em…em đã làm tổn thương chị rất nhiều.
- Không, em đã cho chị rất nhiều- tôi nhanh chóng đáp lời em
Tôi và em sau đó cùng im lặng hồi lâu, rồi em bỗng nói, rất từ từ nhưng tôi thấy sự sợ hãi trong lời nói ấy, em đang sợ rằng nếu nói nhanh thì tôi sẽ nhận ra sự lo lắng bất an của em:
- Nhưng em chả khác gì một con đĩ, em đã không còn trinh, em đã từng bị cưỡng hiếp, em…
- Em không phải là đĩ, đó là điều chắc chắn, em là một thiên thần- tôi nói nhanh như sợ em sẽ tiếp tục làm tổn thương mình
Thấy em không nói gì nữa, tôi mới ép em nhìn thẳng vào mặt mình mà nói:
- Và quan trọng hơn, bởi là phụ nữ, nên đối với tôi màng trinh đó không quan trọng.

Hãy luôn tin rằng bản thân mình luôn có quyền được hạnh phúc, dù bạn là ai!
[Đọc Truyện Này...]


Hội quán tình yêu (Chapter 1)






Truyện les - hội quán tình yêu
Tp HCM..ngày…tháng..năm..
Phương Đình Hy, 5 tuổi, sau khi bì bõm lội mưa chạy về nhà, cô bé tươi cười thở dốc khi đứng trước mái hiên nhà mình, đưa tay vuốt lại những cọng tóc, nở nụ cười toả nắng, "hihi..nếu mình đứng đây một lúc nữa, áo sẽ khô hẳn, mẹ sẽ không biết gì hết..hihi”.
ROẢNG…..
- CÔ CÚT RA KHỎI NHÀ CHO TÔI…BIẾN.
Đình Hy mở to mắt, giọng nói này là của ba mình mà, cô bé quay qua quay lại, cuối cùng quyết định chạy vòng lối sân sau nhà, nhún chân qua khe cửa, hai mắt cô bé mở to hơn, vì người mà ba cô đang to tiếng là mẹ của cô.
- TÔI SẼ ĐI..KHÔNG CẦN ANH PHẢI ĐUỔI..
- CÔ..CÔ..
- SAO..TƯỞNG TÔI KHÔNG DÁM CHẮC..PHƯƠNG LONG À..ANH HẾT THỜI RỒI..
- SAO?
- ANH CŨNG TỰ BIẾT MÀ…PHẠM CHÍ GIÀU HƠN ANH..QUYỀN LỰC HƠN ANH..CÒN ANH..CÓ TRÁCH..LÀ TRÁCH NGAY TỪ ĐẦU TÔI QUÁ TỰ TIN VỀ BẢN THÂN CỦA ANH MÀ THÔI.
- CÔ..CÔ MUỐN CHẾT SAO?- Phương Long nói xong nhào tới
- SAO…MỘT THẰNG GIANG HỒ NHƯ ANH MÀ ĐÒI ĐÁNH TÔI SAO..ANH BẰNG NGƯỜI TA CHẮC..ANH CHỈ LÀ TAY SAI, LÀM CÔNG KO HƠN KO KÉM..CÒN TÔI..TÔI MUỐN MỘT CUỘC SỐNG TỐT HƠN..TÔI CHÁN NẢN MỆT MỎI KHI CỨ PHẢI ĐỢI CHỜ ANH LẮM RỒI..TÔI ĐI ĐÂY..
- CÔ..EM..- Phương Long đắng lòng, vợ anh nói đúng, khi cưới nhau, anh chỉ là một thằng giang hồ, đâm thuê chém mướn, còn cô ấy lại đang là người được Phạm Chí, anh cả một vùng này để ý tới, khi về bên nhau, anh đã cố hết sức không để cô thua thiệt, sợ cô bỏ anh mà đi mất nhưng dù có cố gắng thế nào, thì bây giờ, mọi chuyện cũng đã rơi vào tình huống anh không muốn thấy nhất.
- CÒN..BÉ HY..EM..
.......còn tiếp........
[Đọc Truyện Này...]


BIỂN, NỖI NHỚ VÀ EM



Truyện les- Biển, nỗi nhớ và em

Lặng lẽ trải bước dưới con nắng vàng hoe..Tôi cho hồn mình chìm dần vào bóng nắng..Em đi rồi..Em đi mà không một lời từ biệt..Để giờ đây...Còn 1 mình tôi..Lặng lẽ nhớ về 1 thời đã qua..

Em,xinh xắn,hiền lành,ngây thơ như bọt biển.Mái tóc đen xõa dài bờ vai gầy..

Tôi,nồng nàn,lặng lẽ, hơi trẻ con 1 chút và là người bình thường hơn cả bình thường.

Vậy mà..em yêu tôi..em yêu tôi..1 người không xứng với em 1 chút nào cả..nhưng may mắn thay..em đã yêu tôi..

Em đến với tôi trong 1 chiều biển lặng..Ngày hôm ấy...

-"Này chị,sao lại ngồi thẫn thờ vậy? Chị có tâm sự gì à? " 1 cô gái nheo mắt nhìn tôi.

-"Không,chỉ là ngắm mặt trời lặn thôi." Tôi quay sang,nhìn em,cười.

Em không hỏi tôi nữa,chỉ khẽ ngồi xuống bên cạnh tôi,tay mân mê cát biển,và mắt thì ngước lên nhìn về phía mặt trời lặn...Và nơi cuối chân trời ấy..Ánh mắt em đã chạm vào trái tim khô cằn của tôi.

Chúng tôi quen nhau tình cờ đến vậy,mà yêu nhau lại càng tình cờ hơn.

Sau lần đó,tôi không gặp em nữa.Tôi cũng không suy nghĩ nhiều về em,và có lẽ tôi cũng sẽ quên luôn em nếu không có 1 lần " Biển khóc" ấy..

Chiều dần buông,biển lấp lánh như hàng ngàn ngôi sao trên trời,tôi thích thú kéo ống quần lên đến tận đầu gối để tha hồ mà chạy nhảy.Tôi của em thời ấy vẫn còn trẻ con lắm nên chiều chiều tôi thường chạy dọc bờ biển thật nhanh như 1 cách để giảm stress mỗi ngày.Tôi chỉ đơn giản là thích như thế.Tôi cứ cảm giác rằng khi chạy thật nhanh,mọi thứ sẽ được trôi lùi về phía sau,kể cả niềm đau lẫn nỗi buồn.Và cứ thế..tôi chạy..tôi chạy để lẫn tránh mọi thứ chung quanh tôi..Bỏ lại đấy bao nhiêu nỗi đau và cô độc..

Chạy đến khi kiệt sức,tôi dừng lại,cúi gập người xuống,thở dốc.Rồi tôi bất chợt nín thở 1 giây..Là em..Em đang khóc.Tôi dụi mắt và nhận ra tôi đã không lầm.Là em thật.Và em đang khóc thật.

Tôi đang băn khoăn không biết làm gì,thì bỗng em ngước mắt lên nhìn tôi.Ánh mắt tha thiết,chứa đựng ở đáy mắt là 1 nỗi đau đang được em che giấu,nhưng sao tôi lại thấy hồn mình run lên,và cảm nhận được nó rõ đến không ngờ.

Tôi ngồi xuống bên em.Lặng lẽ không nói.Em cũng vậy.Im lặng.Em đã thôi không khóc nữa.1 lúc sau,tôi quay sang,khẽ rút trong túi áo sơ mi ra 1 chiếc khăn tay nhỏ,đưa cho em.Em quay sang nhìn tôi,cười nhẹ,rồi đưa tay đỡ lấy chiếc khăn từ tay tôi.

Tôi nhìn em,gương mặt vẫn còn phảng phất đâu đó 1 nỗi buồn sâu khuất,những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt đen láy của em.Tim tôi khẽ bồi hồi.

Tôi ngơ ngác hỏi:

-"Sao em lại khóc?"

Em mỉm cườii.

-"Em khóc đâu,biển khóc đấy chứ."

-"Ừ" Tôi ngốc nghếch đáp.

Rồi em cười cười quay sang tôi,hỏi:

-"Em dựa vào chị 1 chút được không? "

Tôi không trả lời.Tôi vụng về kéo em vào lòng.Và em ngoan ngoãn nằm yên nơi đó.

1 buổi chiều thật bình yên phải không em?

Cuộc sống là giông tố,là cả ngàn nỗi đau không bao giờ có thể rõ được lý do.Tình yêu lại càng rắc rối hơn nữa.Mà đây lại là tình yêu của 2 người con gái.

2 đứa yêu nhau được 5 tháng.Tưởng như đã bên nhau mãi mãi.Nhưng không có gì là trọn vẹn cả.Gia đình em bỗng dưng phát hiện.Mẹ em đòi sống đòi chết bắt buộc em phải rời xa tôi.Phải rời xa mối tình "bệnh hoạn" của chúng tôi.Theo lời mẹ em nói.

Em khóc lóc,van xin,và rồi yếu ớt khuất phục.

Tôi chỉ im lặng bên em,và lặng lẽ làm bờ vai những khi em mệt mỏi.

Ngồi bên tôi lần cuối cùng,bên cạnh biển đêm,em dựa vai tôi.Dịu dàng hỏi:

-"Xa em rồi,chị sẽ làm gì? Chị sẽ vẫn hạnh phúc chứ,đúng không?"

-"Ừ,chị sẽ vẫn hạnh phúc.Em cũng cố gắng hạnh phúc nhé?" Tôi vuốt mái tóc em và thì thầm.

-"Sao chị lại yêu biển?" Em lại hỏi.

-"Vì biển có hình dáng của em." Tôi cười.

-"Chị biết không,biển sẽ mãi mãi ở lại cùng em,cũng như tình yêu của em dành cho chị.Em biết là như thế." Em lém lỉnh đưa tay nghịch cổ áo sơ mi của tôi.

-"Ừ,nhưng cũng có 1 vài điều em sẽ không bao giờ biết".Tôi ôm em siết chặt hơn trong vòng tay.

Em lặng thinh không nói.Kéo tôi vào em.Môi em dần tìm đến tôi.Ngây ngất,nồng nàn.

Rồi em ra đi..Về 1 nơi xa lắm..1 nơi mà tôi sẽ đến,nhưng không biết khi nào..Đó là thiên đàng..

Em tự tử ngay sau tối hôm ấy.

Gia đình em chới với trước nỗi đau quá lớn.Mẹ em không ngừng kêu khóc và pha lẫn sự hối hận trong lời nói của người.

Tôi,im lặng...

Nấp vào 1 góc tối nơi biển,tôi khóc..

Tôi khóc như chưa bao giờ được khóc.Trong tôi giờ đây,nỗi đau lớn lao quá làm tôi không tự chủ và suy nghĩ được bất cứ thứ gì khác nữa.

Khóc thật đã,tôi lại kéo trong túi áo ra 1 chiếc vỏ ốc,vật đầu tiên em tặng tôi.Chiếc vỏ ốc khắc tên tôi và em.

Tôi chạy lùi lại,và tiến thật nhanh về phía biển,quăng mạnh chiếc vỏ ốc xuống biển.Tình yêu của tôi dành cho em sẽ mãi mãi ở lại với biển...và với em..chỉ 1 mình em thôi..

Có 1 điều em sẽ không thế nào biết được,biển sẽ chẳng có ý nghĩa gì khi thiếu vắng em trong cuộc đời.

Vĩnh biệt em,1 phần đời của tôi.

Gió..âm thầm không nói..mà sao núi phải mòn?

em đâu phải là chiều mà nhuộm anh đến tím

sóng có nghĩa gì đâu nếu chiều nay em chẳng đến..

dù sóng đã làm anh...nghiêng ngả vì em.....
[Đọc Truyện Này...]


Truyện Hay Nhất Mỗi Ngày, tiểu thuyết, ngôn tình hay. Những câu truyện ngắn hay nhất mỗi ngày cho bạn.

Song Nga. Powered by Blogger.
 

Blog Archive

Liên Hệ

http://songnga.com http://muare60s.com
Lên Đầu Trang Copyright © 2013 by Truyện Hay| Theme by Platinum Theme- Chỉnh Sửa Bởi Nga Nguyễn
Lên Trên