Ads

BIỂN, NỖI NHỚ VÀ EM



Truyện les- Biển, nỗi nhớ và em

Lặng lẽ trải bước dưới con nắng vàng hoe..Tôi cho hồn mình chìm dần vào bóng nắng..Em đi rồi..Em đi mà không một lời từ biệt..Để giờ đây...Còn 1 mình tôi..Lặng lẽ nhớ về 1 thời đã qua..

Em,xinh xắn,hiền lành,ngây thơ như bọt biển.Mái tóc đen xõa dài bờ vai gầy..

Tôi,nồng nàn,lặng lẽ, hơi trẻ con 1 chút và là người bình thường hơn cả bình thường.

Vậy mà..em yêu tôi..em yêu tôi..1 người không xứng với em 1 chút nào cả..nhưng may mắn thay..em đã yêu tôi..

Em đến với tôi trong 1 chiều biển lặng..Ngày hôm ấy...

-"Này chị,sao lại ngồi thẫn thờ vậy? Chị có tâm sự gì à? " 1 cô gái nheo mắt nhìn tôi.

-"Không,chỉ là ngắm mặt trời lặn thôi." Tôi quay sang,nhìn em,cười.

Em không hỏi tôi nữa,chỉ khẽ ngồi xuống bên cạnh tôi,tay mân mê cát biển,và mắt thì ngước lên nhìn về phía mặt trời lặn...Và nơi cuối chân trời ấy..Ánh mắt em đã chạm vào trái tim khô cằn của tôi.

Chúng tôi quen nhau tình cờ đến vậy,mà yêu nhau lại càng tình cờ hơn.

Sau lần đó,tôi không gặp em nữa.Tôi cũng không suy nghĩ nhiều về em,và có lẽ tôi cũng sẽ quên luôn em nếu không có 1 lần " Biển khóc" ấy..

Chiều dần buông,biển lấp lánh như hàng ngàn ngôi sao trên trời,tôi thích thú kéo ống quần lên đến tận đầu gối để tha hồ mà chạy nhảy.Tôi của em thời ấy vẫn còn trẻ con lắm nên chiều chiều tôi thường chạy dọc bờ biển thật nhanh như 1 cách để giảm stress mỗi ngày.Tôi chỉ đơn giản là thích như thế.Tôi cứ cảm giác rằng khi chạy thật nhanh,mọi thứ sẽ được trôi lùi về phía sau,kể cả niềm đau lẫn nỗi buồn.Và cứ thế..tôi chạy..tôi chạy để lẫn tránh mọi thứ chung quanh tôi..Bỏ lại đấy bao nhiêu nỗi đau và cô độc..

Chạy đến khi kiệt sức,tôi dừng lại,cúi gập người xuống,thở dốc.Rồi tôi bất chợt nín thở 1 giây..Là em..Em đang khóc.Tôi dụi mắt và nhận ra tôi đã không lầm.Là em thật.Và em đang khóc thật.

Tôi đang băn khoăn không biết làm gì,thì bỗng em ngước mắt lên nhìn tôi.Ánh mắt tha thiết,chứa đựng ở đáy mắt là 1 nỗi đau đang được em che giấu,nhưng sao tôi lại thấy hồn mình run lên,và cảm nhận được nó rõ đến không ngờ.

Tôi ngồi xuống bên em.Lặng lẽ không nói.Em cũng vậy.Im lặng.Em đã thôi không khóc nữa.1 lúc sau,tôi quay sang,khẽ rút trong túi áo sơ mi ra 1 chiếc khăn tay nhỏ,đưa cho em.Em quay sang nhìn tôi,cười nhẹ,rồi đưa tay đỡ lấy chiếc khăn từ tay tôi.

Tôi nhìn em,gương mặt vẫn còn phảng phất đâu đó 1 nỗi buồn sâu khuất,những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt đen láy của em.Tim tôi khẽ bồi hồi.

Tôi ngơ ngác hỏi:

-"Sao em lại khóc?"

Em mỉm cườii.

-"Em khóc đâu,biển khóc đấy chứ."

-"Ừ" Tôi ngốc nghếch đáp.

Rồi em cười cười quay sang tôi,hỏi:

-"Em dựa vào chị 1 chút được không? "

Tôi không trả lời.Tôi vụng về kéo em vào lòng.Và em ngoan ngoãn nằm yên nơi đó.

1 buổi chiều thật bình yên phải không em?

Cuộc sống là giông tố,là cả ngàn nỗi đau không bao giờ có thể rõ được lý do.Tình yêu lại càng rắc rối hơn nữa.Mà đây lại là tình yêu của 2 người con gái.

2 đứa yêu nhau được 5 tháng.Tưởng như đã bên nhau mãi mãi.Nhưng không có gì là trọn vẹn cả.Gia đình em bỗng dưng phát hiện.Mẹ em đòi sống đòi chết bắt buộc em phải rời xa tôi.Phải rời xa mối tình "bệnh hoạn" của chúng tôi.Theo lời mẹ em nói.

Em khóc lóc,van xin,và rồi yếu ớt khuất phục.

Tôi chỉ im lặng bên em,và lặng lẽ làm bờ vai những khi em mệt mỏi.

Ngồi bên tôi lần cuối cùng,bên cạnh biển đêm,em dựa vai tôi.Dịu dàng hỏi:

-"Xa em rồi,chị sẽ làm gì? Chị sẽ vẫn hạnh phúc chứ,đúng không?"

-"Ừ,chị sẽ vẫn hạnh phúc.Em cũng cố gắng hạnh phúc nhé?" Tôi vuốt mái tóc em và thì thầm.

-"Sao chị lại yêu biển?" Em lại hỏi.

-"Vì biển có hình dáng của em." Tôi cười.

-"Chị biết không,biển sẽ mãi mãi ở lại cùng em,cũng như tình yêu của em dành cho chị.Em biết là như thế." Em lém lỉnh đưa tay nghịch cổ áo sơ mi của tôi.

-"Ừ,nhưng cũng có 1 vài điều em sẽ không bao giờ biết".Tôi ôm em siết chặt hơn trong vòng tay.

Em lặng thinh không nói.Kéo tôi vào em.Môi em dần tìm đến tôi.Ngây ngất,nồng nàn.

Rồi em ra đi..Về 1 nơi xa lắm..1 nơi mà tôi sẽ đến,nhưng không biết khi nào..Đó là thiên đàng..

Em tự tử ngay sau tối hôm ấy.

Gia đình em chới với trước nỗi đau quá lớn.Mẹ em không ngừng kêu khóc và pha lẫn sự hối hận trong lời nói của người.

Tôi,im lặng...

Nấp vào 1 góc tối nơi biển,tôi khóc..

Tôi khóc như chưa bao giờ được khóc.Trong tôi giờ đây,nỗi đau lớn lao quá làm tôi không tự chủ và suy nghĩ được bất cứ thứ gì khác nữa.

Khóc thật đã,tôi lại kéo trong túi áo ra 1 chiếc vỏ ốc,vật đầu tiên em tặng tôi.Chiếc vỏ ốc khắc tên tôi và em.

Tôi chạy lùi lại,và tiến thật nhanh về phía biển,quăng mạnh chiếc vỏ ốc xuống biển.Tình yêu của tôi dành cho em sẽ mãi mãi ở lại với biển...và với em..chỉ 1 mình em thôi..

Có 1 điều em sẽ không thế nào biết được,biển sẽ chẳng có ý nghĩa gì khi thiếu vắng em trong cuộc đời.

Vĩnh biệt em,1 phần đời của tôi.

Gió..âm thầm không nói..mà sao núi phải mòn?

em đâu phải là chiều mà nhuộm anh đến tím

sóng có nghĩa gì đâu nếu chiều nay em chẳng đến..

dù sóng đã làm anh...nghiêng ngả vì em.....


Post a Comment

Truyện Hay Nhất Mỗi Ngày, tiểu thuyết, ngôn tình hay. Những câu truyện ngắn hay nhất mỗi ngày cho bạn.

Song Nga. Powered by Blogger.
 

Blog Archive

Liên Hệ

http://songnga.com http://muare60s.com
Lên Đầu Trang Copyright © 2013 by Truyện Hay| Theme by Platinum Theme- Chỉnh Sửa Bởi Nga Nguyễn
Lên Trên