Ads

ĂN SÁNG LÚC NĂM GIỜ




ĂN SÁNG LÚC NĂM GIỜ

- Vy này?
- Dạ? – Hạ Vy dừng ăn, nhìn tôi chăm chú.
- Tại sao lại thích anh?

***
"Mùa này hoa phượng vỹ trước công ty anh nở nhiều lắm, tan làm về sớm thì nhớ ngắt cho em một chùm".
...
Tôi bắt đầu ngày mới của mình bằng việc mở máy tính lên, nhập số liệu một cách vô thức mà chẳng hiểu mình làm nó vì bản thân muốn vậy hay vì đồng lương cuối tháng. Anh Thư bước qua chỗ tôi, trên tay là đống đồ ăn sáng và cà phê. Cô đặt một ly loại không đá không đường lên bàn tôi, nháy mắt:
- Anh lại ở phòng làm việc cả đêm qua à? Em nghĩ anh nên ra ngoài kia hít thở một chút đi, cho biết xã hội nó to nhỏ thế nào.
Tôi bật cười trước câu châm chọc của cô bé, cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm đắng ngắt. Không biết có phải do bị đánh thức vị giác đột ngột mà tôi thấy tỉnh hẳn ra – dù tối qua ngủ chưa đến một tiếng và hai tay còn mỏi nhừ vì đánh máy. Tôi đứng dậy, bước ra khỏi phòng để tiến đến tường kính, nơi có thể nhìn thấy bức tường cũ kĩ bắt đầu có rêu phong trước mặt và xe cộ đang len qua con hẻm nhỏ phía dưới. Cây phượng vĩ cạnh đấy hoa không nhiều như năm ngoái, nhưng bị mấy cơn gió to nhỏ ghé qua làm cho những cánh đỏ tươi tung tỏa khắp nơi.
Nhấp thêm một ngụm cà phê nữa, tôi bất giác thở dài. Thế là Nguyên ra đi vĩnh viễn khỏi cuộc đời tôi cũng đã được ba năm.
tình yêu đã qua
Tôi nhớ cũng ngày này năm ấy, em gọi điện nói sẽ mua đồ ăn sáng cho tôi sau khi vòng vèo thêm mấy con phố hít gió buổi sáng. Trong điện thoại, ngoài tiếng em trong trẻo còn có tiếng gió vi vu thổi và tiếng bước chân đều đều. Nguyên là con người của năng động, em thường kết hợp việc đi làm buổi sáng và chạy bộ cho "giãn gân, giãn cốt". Lúc tôi mỉm cười nhắc em qua đường phải cẩn thận thì có tiếng chói tai của phanh xe gỉ sét lâu ngày rít lên. Một tiếng "bộp" rất mạnh vang lên chứng tỏ điện thoại đã văng đi xa. Tôi thấy tim mình như không còn là của mình nữa.
Lúc ấy đang là mùa hè. Cây phượng trước công ty tán đã đỏ cả một vùng trời. Nhiều sáng đi làm tôi cứ nhìn trân trân vào màu đỏ kia, không thể nào dứt mắt ra được.
"Mùa này hoa phượng vỹ trước công ty anh nở nhiều lắm, tan làm về sớm thì nhớ ngắt cho em một chùm..."
Nguyên ra đi khá nhẹ nhàng, vì cú đập vào đầu làm em chết não hoàn toàn. Một con người năng động như em phải nằm yên một chỗ không biết gì thật là nghiệt ngã. Thế nên chỉ một tuần sau khi tai nạn xảy ra, gia đình quyết định tháo bình oxi để đưa em về với cõi vĩnh hằng.
Từ ngày em mất, tôi bỏ luôn thói quen ăn sáng, bởi ý nghĩ vì một bữa ăn của mình mà ai đó phải ngã xuống khiến tôi không chịu nổi. Thế nên cà phê đều đều mỗi sáng thay đồ ăn, mà phải là loại đắng ngắt khiến người không quen uống nhăn mặt, chỉ để chẳng ai giành cà phê với tôi cả, thế thôi.
***
Hạ Vy xuất hiện lần đầu ở cửa công ty khi tôi đang lôi bịch nilon đựng đống ly cà phê rỗng của mình đi thanh lý. Đáng lẽ tôi đã bỏ qua cô, nếu không bị màu đỏ chói của chiếc áo khoác kia gây chú ý. Cô với chồng giấy và màu vẽ khệ nệ trên tay vẫn tìm cách níu áo tôi lại để hỏi xem phòng thiết kế ở chỗ nào. Tôi cười, nói chờ một chút tôi sẽ dẫn cô đến tận nơi. Hạ Vy quan sát tôi trong giây lát rồi bất giác đứng lùi sang một bên, chẳng biết đang nghĩ gì. Lúc tôi quay trở lại thì cô bé đã biến mất. Cuối buổi chiều hôm ấy tôi nghe ban giám đốc thông báo phòng thiết kế của mình có thêm thành viên mới. Hạ Vy lại xuất hiện trước phòng để chào hỏi. Ánh mắt cô lướt qua tôi vừa e dè vừa ngại ngùng.
Mãi sau này, trong một lần cà phê hai người khi đã trở thành nhân viên chính thức của công ty, cô bé mới nói cho tôi biết rằng đã bị vẻ già nua bởi râu ria mấy ngày chưa tỉa và giọng nói khàn khàn vì nốc cà phê đá quá nhiều của tôi hôm đó doạ cho sợ. Tôi vỗ trán, nhận ra hồi ấy mới qua ngày giỗ của Nguyên mấy hôm. Mà thường cái tuần có giỗ của em, tôi không ra khỏi phòng làm việc là mấy. Tôi sợ cái cảnh hỗn độn nơi đường phố và chốn đông người gợi thêm nhiều kí ức đau thương về em.
Hạ Vy thấy tôi không nói gì thì chỉ trầm ngâm hút nước ép dứa, đôi mắt nhìn đầy hiếu kì nhưng không dám lên tiếng.
Con gái làm thiết kế không nhiều. Bằng chứng là ở phòng tôi, ngoài Anh Thư đã lấy chồng được nửa năm ra thì chỉ còn lại Hạ Vy là đoá hoa chưa có chủ. Thế nên từ ngày cô xuất hiện, bọn con trai trong phòng ăn mặc chỉn chu và bỏ hẳn thói quen nói mấy chuyện bậy bạ không cần thiết. Hạ Vy biết mình là tâm điểm của sự chú ý trong phòng nhưng vẫn giữ nguyên thái độ và cách ăn mặc toát lên vẻ dè dặt như ngày đầu đi làm. Cô thường đóng bộ trong những chiếc áo choàng dài màu đỏ chói có mũ để che đầu tóc vào những ngày đông hoặc áo thun khoẻ khoắn đi kèm jean ngố vào những ngày hè. Công ty thiết kế không có mấy quy định về ăn mặc nên cứ nhìn qua những phòng khác mới thấy Hạ Vy giản dị đến mức nào. Có lẽ vì thế mà cô được săn đón nhiều hơn cả, bởi vẻ thờ ơ với thời trang và khó bị tác động bởi những yếu tố bên ngoài.
- Con mồi khó săn đuổi đây – Hiếu nói với tôi khi thấy Hạ Vy lướt qua cửa công ty. Cô thường không nhận ra một nửa tá nhân viên nam sáng nào cũng ngồi ở quán cà phê đối diện này, dành cho cô ánh mắt dò xét xen lẫn chờ mong.
- Cứ thử xem thế nào.
Tôi nhấp ngụm cà phê, cảm nhận vị chua chua nơi đầu lưỡi do đường mang lại. Dạo gần đây tôi đã thêm ít vị ngọt vào cà phê, chẳng hiểu tại sao.
- Ai cũng thử hết rồi, chỉ có ông thôi đấy.
- Tôi á, tôi làm sao?
- Cất tình yêu cũ sang một bên và tìm cho mình tình yêu mới đi. Cả phòng chúng ta và gần nửa công ty, ai cũng biết Hạ Vy để ý ông mà không nói ra.
- Thế sao?
Tôi thấy giọng mình thờ ơ, đồng thời vành môi cong lên thành nụ cười vừa mỉa mai vừa giễu cợt. Tôi đoán vẻ mặt lúc này của mình rất đáng để Hiếu đấm cho một cái, nhưng vì không làm thế được nên cậu ta chỉ bực bội bỏ đi.
***
Giám đốc tham công tiếc việc nhận thêm một dự án mới ở miền nam mặc dù dự án đang làm chưa được quá nửa. Áp lực lên phòng thiết kế khiến ai cũng nói ít, ăn ít, chỉ có đôi mắt cứ mở một cách đờ đẫn vì thiếu ngủ. Tôi vì công việc bận rộn lần này mà ngày nào cũng "đốt" hết nửa tá cà phê thay vì gói ngựa trắng bởi trong phòng không cho phép hút thuốc. Đến cuối ngày thì thấy bụng chộn rộn, quặn đau tưởng chừng sắp xuất huyết dạ dày đến nơi. Lúc tôi bước ra khỏi quầy tự pha đồ uống với vẻ mặt nhăn nhó, Hạ Vy giật lấy ly nước trên tay tôi.
- Chỉ là nước lọc thôi – tôi nói khi thấy cô mở nắp kiểm tra. Hạ Vy đổ nước về chỗ cũ rồi tiện tay ném luôn ly rỗng. Cô chìa cho tôi cái ly trên tay mình, nói vỏn vẹn mấy chữ:
- Sữa bao tử.
Nhờ ly sữa của Hạ Vy mà tôi không còn phải nhăn nhó suốt buổi làm việc còn lại, khiến cho anh em trong phòng dễ thở hơn rất nhiều. Công việc tổng kết cuối ngày xong được hai phần ba, cả đám đề nghị đi ăn mừng. Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng trở về với bàn làm việc, lơ đãng ngắm những chùm hoa phượng đỏ bên ngoài cửa kính. Hôm nay là ngày giỗ Nguyên.
Lúc ngẩng lên khỏi báo cáo tháng, tôi nhận ra bàn làm việc chếch phía bên phải của mình cũng đang còn người làm việc. Chiếc áo thun màu kem của Hạ Vy sáng lên dưới ánh đèn hắt ra từ màn hình vi tính. Tôi với tay bật công tắc sau lưng mình. Hạ Vy khẽ nhăn mặt vì chói mắt.
- Sao không về?
- Thế còn anh?
Tôi nhìn đồng hồ chỉ bốn rưỡi sáng, chẳng hiểu tại sao Hạ Vy ngồi cùng phòng làm việc suốt cả đêm mà tôi lại không nhận ra. Nhìn dáng vẻ bơ phờ và đáng thương của cô khi co người lại trên ghế, tôi bất giác đề nghị.
- Muốn đi ăn chút gì không?
Ăn sáng lúc năm giờ đúng là một lời đề nghị bất thường, nhất là đối với kẻ bốn năm nay không còn giữ thói quen ăn sáng như tôi. Nhưng Hạ Vy không thắc mắc, chỉ chăm chú đi theo.
Tôi đi trước, Hạ Vy đi sau, phần vì cô bé không biết đường, phần vì có đi cùng cũng chẳng biết nói câu gì. Tôi thì không quen giao tiếp lắm nên cũng mặc như thế, chỉ thỉnh thoảng quay ra sau để biết chắc áo choàng đỏ vẫn đang đi theo mình.
Quán bán cả đêm đến gần sáng cũng đã vãn khách, chỉ còn sót lại vài người mới kết thúc ca làm oái oăm lúc năm giờ của xí nghiệp cách đây nửa cây số. Tôi chọn bàn gần chỗ quầy bán theo thói quen những ngày xưa cũ để cảm nhận hơi nước lèo bốc nghi ngút. Hạ Vy ngồi xuống đối diện, tự động chuẩn bị sẵn hai đôi đũa rồi gọi hai tô phở.
Tôi giật mình, ngây người nhìn cô.
- Ở đây không có cà phê. – Hạ Vy cười rất tươi – Anh ăn sáng một bữa thì chết ai đâu nào.
Tôi nhìn cô trong giây lát rồi bỗng cười, chẳng hiểu mình đang vui hay buồn. Thật kì lạ là câu nói của Hạ Vy không làm tổn thương bản thân như tôi vẫn tưởng. Có lẽ vì dáng vẻ vô tư khi nói cho biết cô không cố ý khơi lại nỗi đau trong lòng tôi, và nụ cười sáng bừng trên gương mặt thiếu ngủ kia khiến tôi tạm quên đi nỗi buồn trong lòng.
Hai tô phở còn bốc khói nghi ngút được mang ra. Tôi đón lấy cây đũa mà Hạ Vy đưa cho mình, vừa gắp phở lên lại hạ xuống.
- Vy này?
- Dạ? – Hạ Vy dừng ăn, nhìn tôi chăm chú.
- Tại sao lại thích anh?
Người ta nói có rất nhiều lý do để chia tay, nhưng thích một ai đó thì chỉ đơn thuần là thích thôi. Tôi hỏi câu đó rõ ràng đã đẩy cô vào tình huống khó xử. Biết trước là như thế, nhưng tôi vẫn không ngăn nổi mình hỏi. Có lẽ do những vấn vương trong lòng cứ ngày một lớn dần lên, phình ra như quả bong bóng. Nếu tôi không giải quyết dần dần thì chẳng mấy chốc sẽ bị "nổ" lúc nào không hay.
Hạ Vy ăn không mấy ngon miệng, chẳng hiểu do ăn sáng lúc năm giờ hay vì bị câu hỏi của tôi làm cho tâm trạng bất an. Vậy mà lần đầu tiên trong suốt gần bốn năm, tôi ăn sáng ngon lành đến như thế. Cảm giác như chút vướng mắc trong lòng cuối cùng cũng đã được bản thân can đảm gỡ ra.
Lúc từ quán ăn trở về công ty, tôi lại đi trước vì nghĩ Hạ Vy sẽ cảm thấy khó xử khi đi cùng. Thế nhưng nửa đường quay lại, dáng cô trong chiếc áo choàng màu đỏ quen thuộc đã biến mất.
***
Công việc vẫn bận rộn như thế, mãi đến lúc hoa phượng đã tàn thì việc mới vãn đi chút ít. Tôi xem lại bản tổng hợp công việc rồi đếm số người trong phòng để chuẩn bị chia lương, nhận ra phòng thiết kế hôm nay thiếu đi một người.
Giám đốc nói rằng Hạ Vy đã trở về chi nhánh miền nam sau khi kết thúc dự án. Mới đầu cô chuyển qua đây vì công ty bên ấy sợ thiếu nhân sự, việc xong rồi thì rút về.
Tôi nghe lời giải thích, cảm thấy tim không còn là của mình nữa.
***
Anh Thư không đặt cà phê lên bàn như mọi khi mà nhắn tin dặn tôi ra sảnh lấy. Lúc tôi bước xuống, cô đưa cho tôi ly cà phê đen đặc kèm tờ giấy note dạ quang dán trên nắp.
- Hạ Vy mới kết thúc việc tối qua thôi, giờ chắc còn đang dọn đồ đạc trước khi về. Nếu anh có chút để tâm thì... – Anh Thư đưa mắt về phía tờ giấy – địa chỉ đó.
Một trưởng phòng thiết kế với dáng vẻ bụi bặm cũ kĩ và lối làm việc không giống ai nhưng rất chuyên cần cuối cùng cũng đã xin nghỉ một ngày. Có lẽ Hạ Vy tiết kiệm tối đa tiền thuê phòng nên chọn ở chỗ hẻo lánh khiến tôi phải vòng vèo mấy con hẻm mới tìm ra. Lúc tôi đến nơi, dáng cô nhỏ nhắn trong chiếc áo choàng đỏ đang loay hoay khoá cửa phòng nơi ban công lầu hai.
Tôi cứ đứng như thế, mãi không lên tiếng được. Giằng xé trong lòng khiến tôi cảm thấy bất lực, muốn gọi tên Hạ Vy mà không thể. Bất giác tôi nhìn sang bên, thấy cánh hoa phượng đã gần tàn đậu trên vai áo mình từ lúc nào. Cánh hoa mong manh màu đỏ chói. Có lẽ nó vướng vào lúc tôi chạy ra khỏi công ty, và cứ nằm nguyên như thế suốt chặng đường đến đây. Tôi định đưa tay lên nhặt lấy cánh hoa thì cơn gió mạnh thổi qua, cuốn bay mất.
Hạ Vy xuất hiện trước mắt tôi, trên tay là túi xách chuẩn bị cho chuyến đi dài. Em khẽ nghiêng đầu, khuôn miệng chúm chím, cười mà như không cười. Khuôn mặt của em sáng bừng khi nắng phản chiếu vào chiếc áo khoác đỏ.
- Anh Minh?
- Hạ Vy!
Tôi ôm chầm lấy em vào lòng, không cắt nghĩa được cảm xúc lúc này của mình. Gió vẫn thổi đìu hiu, mang cánh phượng đỏ kia đi xa.
Mãi mãi.

[Đọc Truyện Này...]


LỜI TỎ TÌNH KHÔNG LÃNG MẠN



Gửi con gái,

Dường như tình yêu đầu tiên lại làm con mệt mỏi. Con loay hoay với những thứ váy áo mà con vốn không thích mặc. 
Bực bội với đôi mắt một mí "hàng độc" của mình. Bố thấy con buồn nhiều hơn là vui, con không tự tin khi là mình nữa. 

Đúng là thật dễ để "quyến rũ" một người, nhưng thật khó để người ấy biết rằng ta không hoàn hảo. 

Bố và mẹ đã yêu nhau được gần 30 năm. Mẹ từng là một cô gái được nhiều người để ý, mẹ đẹp và học giỏi. Nhưng tại sao mẹ lại chọn bố, một người không có gì đặc biệt? Có lần mẹ nói rằng, duy nhất bên bố, mẹ có thể biểu diễn điệu cười "khủng khiếp" của mẹ. Bởi mẹ biết bố yêu nụ cười ấy. 

Mẹ tự ti vì đôi bàn chân của mình, và vẫn thường đi những đôi giầy kín mu bàn chân. Nhưng bên bố, mẹ có thể cởi bỏ những đôi giầy cao gót rất điệu của mình và thu cả hai chân trần lên ghế. Bên bố mẹ có thể thực sự là mẹ, trên từng milimét vuông. Đó chính là sự tin cậy. Niềm tin cậy tạo nên bầu không khí an toàn để những tình cảm thân mật, âu yếm nảy sinh. Và những người yêu nhau có thể giao phó vào tay nhau cả quá khứ, hiện tại và tương lai của mình. 

Con có thể phải lòng hai người con không tin cậy, nhưng thật khó mà có thể chung sống với họ. Trong tình yêu, con phải được thật là mình. Mặc cho tất cả những mưu mẹo nho nhỏ chúng ta vẫn thử và có thể gây ấn tượng được với người ta yêu trong buổi ban đầu hò hẹn, thì tình thân mật gắn bó lại dựa trên những gì mà những người yêu nhau biết về nhau. 

Người ấy cần phải biết cái tôi thực của con - con như thế nào khi con mệt mỏi, tức giận, nản lòng, phấn chấn. Người ấy phải yêu con như con vẫn thế, chứ không phải yêu cái hình ảnh hoàn hảo mà người ấy hi vọng có ở nơi con. 

Con đã xem phim Nhật ký tiểu thư Jones rồi, đúng không? Có một cảnh mà Mark Darcy nói với "tiểu thư" Jones rằng "Anh thích em, như em vẫn vậy". Và cô ấy hoàn toàn bị chinh phục. Tại sao lại có thể có một phản ứng mạnh như vậy cho một câu "tỏ-tình-không-hề-lãng-mạn"? Bởi vì Mark nói với cô ấy rằng anh ta thật sự nhìn cô ấy và anh ta yêu những cái anh ta nhìn thấy. Anh ta không nói anh thích cô ấy gầy đi mười cân, ăn mặc cho lịch thiệp hơn chút nữa hay xinh hơn một chút. Anh thích cô ấy như cô ấy vẫn thế, vô điều kiện. Cô ấy không cần phải cố gắng để gây ấn tượng với anh ấy, bởi Mark thực sự bị gây ấn tượng rồi. 

Sự tin cậy không thể tự nhiên mà có, dù đó là hai người yêu nhau say đắm. Nó cần nhiều thời gian và nỗ lực. Hãy lắng nghe cậu ấy, tôn trọng cậu ấy cũng như ý kiến của cậu ấy, và chấp nhận cậu ấy như cậu ấy vẫn vậy. Và con sẽ được đền đáp công bằng. Giống như mẹ đã yêu bố như bố vẫn vậy. 

Biết mình được yêu vì con người thực của mình sẽ khiến con cảm thấy tình yêu thật sự là chốn thiên đường, nơi mà con có thể từ bỏ mọi "vũ khí". Nó cho phép con được thực sự là mình mà không hề phải lo sợ bị giễu cợt và chối bỏ. Điều đó tuyệt vời vô cùng. 

Chúc con được nghe lời-tỏ-tình-không-lãng-mạn: "Anh yêu em như em vẫn vậy!" 

[Đọc Truyện Này...]


CHUYỆN CẬU BÉ VÀ CHÚ CÚN CON



Người chủ tiệm treo tấm bảng "Bán chó con" lên cánh cửa. Những tấm biển kiểu như vậy luôn hấp dẫn các khách hàng nhỏ tuổi. Ngay sau đó, có một cậu bé xuất hiện."Chú bán mấy con chó này với giá bao nhiêu vậy... " cậu bé hỏi.
Ông chủ trả lời "Khoảng từ $30 cho tới $50".
Cậu bé móc trong túi ra một ít tiền lẻ. "Cháu có $2. 37" cậu nói, "cháu có thể coi chúng được không... ".
Người chủ tiệm mỉm cười và huýt sáo. Từ trong cũi chạy ra chó mẹ Lady cùng với 5 cái nắm lông be bé xinh xinh chạy theo. Một con chó con chạy cà nhắc lết theo sau. Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào con chó nhỏ bị liệt chân đó "Con chó con này bị làm sao vậy... ".
Người chủ giải thích rằng bác sĩ thú y đã khám và nói rằng con chó con bị tật ở phần hông. Nó sẽ bị đi khập khiễng mãi mãi. Nó sẽ bị què mãi mãi. Đứa bé rất xúc động."Cháu muốn mua con chó con đó".

Người chủ nói rằng "Chắc là cháu không muốn mua con chó đó đâu, còn nếu cháu muốn nó thì chú sẽ cho cháu luôn".
Cậu bé nổi giận. Cậu nhìn thẳng vào mắt của người chủ, và nói rằng "Cháu không muốn chú cho cháu con chó con đó. Nó xứng đáng như bất kỳ con nào khác và cháu sẽ trả cho chú đủ giá tiền cho nó. Cháu sẽ đưa cho chú$2. 37 bây giờ và 50 cent mỗi tháng cho đến khi cháu trả đủ số tiền".
Người chủ phản đối "Cháu đâu có muốn mua con chó đó. Nó sẽ chẳng bao giờ có thể chạy được và chơi với cháu như những con chó con khác".
Nghe vậy, cậu bé cúi xuống và kéo ống quần lên để lộ ra một chân bị vặn vẹo, teo quắt và phải có hệ thống thanh giằng chống đỡ. Cậu nhìn lên người chủ và nói rất khẽ "Vâng, cháu cũng không có chạy được, và con chó nhỏ đó cần một người có thể hiểu được nó!".
[Đọc Truyện Này...]


Tiêu chí chọn chồng của 12 cung hoàng đạo



Sư Tử:
Ban đầu khi yêu, Sư Tử sẽ dễ bị hút bởi một quý ông lịch lãm, bảnh bao và tự tin. Chàng trai có thể làm trái tim Sư Tử rung rinh hẳn sẽ là một người đàn ông danh giá, kiêu hãnh và vô cùng thu hút. Ấy thế nhưng để nàng Sư Tử lựa chọn là người bạn đời thì chàng trai lại phải có sự thông minh và ngọt ngào nhất định trong tính cách. Sư Tử chọn chồng qua hành động chứ chẳng phải qua vẻ ngoài ban đầu mà anh ấy thể hiện. Chồng tương lai của Sư Tử sẽ là người biết tôn trọng người khác, biết nói lời ngọt ngào với nàng và không tiếc lời ca ngợi nàng mỗi ngày.

Xử Nữ:
Điều cô gái Xử Nữ quan tâm là bản chất thật của một chàng trai. Nếu ban đầu bạn xuất hiện gọn gàng, lịch sự và giản dị thì bạn sẽ dễ dàng ghi điểm trong mắt Xử Nữ. Thế nhưng tiêu chuẩn chọn chồng của Xử Nữ thì cao hơn thế nhiều. Đó phải là một chàng trai nhiệt tình, tinh tế, khoan dung, rộng lượng, tỉ mỉ và cẩn thận trong mọi việc. Xử Nữ thực tế kiếm tìm những chàng trai có năng lực, tử tế và có thể chăm sóc nàng cũng như đem lại cho nàng một cuộc sống hoàn hảo.
Thiên Bình:
Cô gái Thiên Bình ưa nghệ thuật và có phần bay bổng khi còn trẻ thường thích các chàng trai hài hước, đẹp trai và có chút nghệ sĩ.
Ấy thế nhưng nếu nói đến chuyện vợ chồng thì chàng trai hoàn hảo mà Thiên Bình tìm kiếm phải là người danh giá, con nhà gia giáo, bảnh bao, có phong cách sống lịch thiệp và tinh tế. Chàng sẽ là người có sự ân cần, dịu dàng, ăn mặc có gu và phong thái trang nhã, đồng thời cũng phải có tinh thần vui vẻ và thoải mái với cuộc sống.
Bọ Cạp:
Bọ Cạp vốn nhạy cảm và nghĩ ngợi nhiều nên người đàn ông thu hút nàng sẽ là người hiểu và nhận biết được sự nhạy cảm trong suy nghĩ và tâm hồn nàng. Đó sẽ phải là mẫu con trai lạnh lùng bên ngoài nhưng tình cảm ở bên trong, có trái tim và biết rung động. Để trở thành đức lang quân của Bọ Cạp, chàng trai ấy phải thành thật, đem lại cho nàng sự an toàn, tin tưởng và không bao giờ lừa dối nàng.
Nhân Mã:
Nhân Mã sẽ dễ dàng bị mẫu đàn ông thích phiêu lưu, phóng khoáng và thoải mái thu hút. Vì Nhân Mã vốn ưa tự do, thế nên một chàng trai chơi thể thao, hay đi du lịch và có chút bụi bụi sẽ dễ dàng làm trái tim nàng "liêu xiêu". Ấy thế nhưng để Nhân Mã tin tưởng gửi gắm cả cuộc đời thì bạn cần phải có sự hài hước và thực tế nhất định, để có thể kéo nàng Nhân Mã ham vui trở về với thực tế cuộc sống. Chồng tương lai của Nhân Mã cũng phải là người có khiếu hài hước, biết tận hưởng và tự tin.
Ma Kết
Ma Kết có thể nói là cô gái kén chọn nhất trong 12 cung hoàng đạo. Thế nên để trở thành đức lang quân tương lai của nàng sẽ đòi hỏi vô vàn các tiêu chuẩn khó nhằn đấy. Người ấy phải là một người đẹp trai, giàu có, vô cùng tài năng nhưng phải thật gần gũi. Bên cạnh đó, người chồng tương lai của Ma Kết thường là một chàng giám đốc hay người có sự nghiệp rộng mở, một người có thể đem đến cho Ma Kết cảm giác vững chãi và yên tâm cả cuộc đời.
Bảo Bình:
Bảo Bình dễ dàng bị ấn tượng với một chàng trai lạ lùng, độc đáo, hơi dị và khác người một chút. Người có thể khiến Bảo Bình rung rinh phải là một người có lối sống mới lạ, phong cách dẫn đầu và luôn tràn đầy các ý tưởng bùng nổ, độc đáo. Thế nhưng để nàng Bảo Bình lựa chọn làm chồng thì đó phải là một chàng trai có khí chất, muốn làm những việc to lớn và có ích cho xã hội. Chàng cũng phải là người có tính cách hiện đại, dám nghĩ dám làm và thoải mái tin tưởng người bạn đời của mình.
Song Ngư:
Song Ngư thường dễ rung động các chàng trai nhạy cảm, nghệ sĩ và giàu cảm xúc. Song Ngư thích các chàng trai có suy nghĩ nội tâm sâu sắc, có chút phức tạp và bí ẩn. Thế nhưng để được Song Ngư gửi gắm cả cuộc đời thì chàng trai ấy phải là người tự tin, độc lập nhưng giàu tình cảm. Chàng phải tinh tế và thấu hiểu tâm hồn nàng.
Bạch Dương:
Bạch Dương có cá tính vô tư và trẻ con nên nàng sẽ dễ bị thu hút bởi mẫu đàn ông cứng rắn, chủ động và nổi bật. Ấy thế nhưng khi chọn đức lang quân tương lai, Bạch Dương lại thiên về những người trưởng thành, có chủ kiến và thông minh. Nàng Bạch Dương trẻ thơ sẽ muốn dành trọn đời bên người có thể chăm sóc và quan tâm nàng. Những chàng trai nổi bật hay ham chơi có thể thu hút nàng khi còn trẻ nhưng người nàng chọn làm chồng sẽ là người tinh tế, có sự lãng mạn và mạnh mẽ trong tính cách.
Kim Ngưu:
Kim Ngưu thường phải lòng các chàng trai lớn tuổi hơn mình rất nhiều. Khi yêu, Kim Ngưu hướng đến mẫu đàn ông lãng mạn và mơ mộng. Ấy thế nhưng đức lang quân mà nàng kiếm tìm lại là người thật chắc chắn, vững chãi và có thể làm chỗ dựa cho nàng. Đó sẽ là người có phong thái, cổ điển, truyền thống và có địa vị trong xã hội. Người chồng tương lai của Kim Ngưu là người có thể dang rộng vòng tay bảo vệ che chở nàng và gia đình nàng.
Song Tử:
Song Tử quảng giao và quen biết nhiều có thể có nhiều mối quan hệ lãng mạn khi còn trẻ. Ấy thế nhưng nói về đức lang quân của nàng đó phải là một người thông minh, dí dỏm, thú vị và đặc biệt. Đó là người có vốn kiến thức sâu rộng và có thể chia sẻ với nàng mọi điều trong cuộc sống. Đó phải là người có thể tùy cơ ứng biến, linh hoạt, sắc bén và có khả năng đối đáp với nàng và cuộc hội thoại của nàng.
Cự Giải:
Cự Giải dễ phải lòng các chàng trai nhạy cảm, trầm tính và ngọt ngào. Thế nhưng tiêu chuẩn để người đàn ông ấy trở thành chồng của nàng và chia sẻ cuộc đời với nàng thì lại hoàn toàn khác. Đó phải là một người đàn ông mạnh mẽ, nồng nhiệt, có khả năng bảo vệ bản thân và gia đình. Chàng có thể trông trầm tính nhưng trái tim của chàng phải luôn nóng ấm, và bên trong chàng phải thật mạnh mẽ để có thể làm chủ gia đình và bảo đảm hạnh phúc cho nàng Cự Giải nhỏ bé.

[Đọc Truyện Này...]


CÔ ĐƠN LÀ BỞI VÌ BẠN TỐT



Tôi có biết một người bạn gái, cô ấy thật sự rất tốt. Từ nhỏ thích đọc sách lại không khiến người nhà phải lo lắng. Sau này khi học đại học, cũng có trải qua vài cuộc tình. Sau khi tốt nghiệp đại học, dựa vào thực lực bản thân để tìm công việc, có thể tự lập nuôi sống bản thân.

Cô bạn gái này bình thường vô cùng ngoan ngoãn, không đi bar, cũng không đi đêm, cùng lắm là đi ăn KFC cùng với bạn bè. Lúc tốt nghiệp cũng có rất nhiều người theo đuổi, cô cũng toàn tâm toàn ý yêu đương, nhưng lần nào cũng bị làm tổn thương. Dần dần, sau này người theo đuổi ngày càng ít đi, cô ấy cũng liền ở nhà, xem tiểu thuyết trên mạng, ngày lại ngày đi qua như thế.

Bạn có thấy quen không? Có cảm giác thấy bóng dáng mình trong cô bạn kia không?

Không sai, có rất nhiều cô gái giống như thế, rõ ràng rất tốt, hiền lành, yêu cầu không cao nhưng từ đầu đến cuối vẫn cô đơn. Cho dù cũng có khi bước ra ngoài, chấp nhận tình yêu của người khác, nhưng lại gặp người không tốt, kết quả lại bị tổn thương.

Sự việc thường thường là như thế, khi chúng ta yêu một người, sẽ bị tổn thương, mà khi không dám đón nhận tình yêu thì lại cô đơn.

Rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ trên thế giới này không có được một người đàn ông tốt đến với mình sao? Rất nhiều cô gái đều tự hỏi bản thân như thế, họ cũng không từ bỏ hy vọng, vẫn luôn chờ đợi. Khi thời gian trôi qua, thứ mà bản thân mình có được, trừ bỏ những vết thương thì cũng chỉ còn thừa sự cô đơn.

Thật ra thì trên thế giời này vẫn có những người đàn ông tốt, ít nhất trong mười người thì có tới bảy anh trai tốt có thể cưới được, nhưng bạn không thể ở nhà ngồi chờ bảy người đàn ông này đến với mình, bởi vì quỹ tích của họ giống với bạn. Cũng đều là ngoan, không đi chơi nhều, đều là "trạch", cũng đều ở nhà chờ người khác đến gõ cửa giống như bạn.

Đơn giản mà nói, trên cái thế giới này có 70% con gái bị tổn thương tình cảm từ 30% đàn ông. Luôn có một bộ phận người trôi dạt bên ngoài, không ngừng tìm kiếm mục tiêu, từng trái tim bé nhỏ đi gõ cửa, sau khi thích làm gì thì làm liền quay người rời đi.

Mà người đàn ông tốt thật sự rất ít khi chủ động tán tỉnh. Bọn họ luôn ở trong ngôi nhà nhỏ của mình, giống như một cô gái tốt.

Đàn ông có rất nhiều bạn gái là vì biết nói lời ngon tiếng ngọt, lúc nào cũng quấn quýt bên cạnh, lại biết cách nói dối. Mà phụ nữ có nhiều đàn ông theo đuổi là vì xinh đẹp, biết làm nũng, giả vờ ngoan ngoãn. Cho nên, một người đàn ông thành thật không có bạn gái, mà một người phụ nữ ngay thẳng lại cũng không có bạn trai, làm thế nào để một người đàn ông tốt gặp một người phụ nữ tốt, đó là một vấn đề nan giải trên thế giới này.


Nguyên nhân thật sự khiến bạn không có người yêu không phải là vì bạn không có con mắt tinh đời, mà là vì bạn quá tốt. Mà đặc điểm chung của người tốt chính là hay bị động, lúc nào cũng trong trạng thái chờ đợi.

Một người đàn ông tốt và một người phụ nữ tốt vì sao luôn cô đơn và khó gặp nhau? Là bởi vì bọn họ đều đang chờ đợi đối phương.

Vì thế, thay vì chờ đợi điện thoại không hẹn mà reo lên, chi bằng nhắn tin trước đi. Tuy rằng cuộc sống cần bạn thay đổi theo chiều hướng tốt, nhưng những sự tốt đẹp này lại cần đối phương nhìn thấy.

Mỗi người chúng ta đều sống ở một căn phòng trống trải trong một căn nhà lớn, thường chỉ có người xấu mới đi ngang qua và gõ cửa, còn những người tốt thì cũng đều giống như bạn, ở thành lũy của riêng mình.

Chính vì vậy, chúng ta nên đi ra khỏi căn phòng trống trải đó, ngắm nghía thế giới xung quanh, gõ cửa nhà người khác. Có lẽ cánh cửa kế tiếp mở cho bạn, chính là tình yêu của bạn.
[Đọc Truyện Này...]


Em buông tay để anh về với vợ



Đã  hơn 2 năm kể từ ngày đầu tiên Thùy và Phúc chính thức yêu nhau. Cả hai vẫn say đắm, tình cảm và lãng mạn như ngày đầu tiên mới yêu. Nhưng ẩn sau trong cuộc tình đẹp đó, cả Phúc và Thùy đều có những bí mật chưa hề tiết lộ. Cả hai đều sợ một ngày nào đó khi sự thật ấy được nói ra, tình yêu này sợ rằng không còn giữ được nữa. Và vì vậy, dù biết rằng không thể giấu giếm nhưng cả hai vẫn cố che đậy nó, chỉ để thêm được một ngày yêu là thêm một ngày hạnh phúc.

Thùy không phải là người dễ yêu nhất là khi cô đã từng trải qua một đau khổ lớn trong đời. Nhưng không hiểu sao khi gặp Phúc, cô lại cảm thấy trái tim mình muốn yêu, muốn hòa vào nhịp đập của tình yêu nhanh đến như vậy. Thùy đã từng nghĩ sẽ không vội vã yêu ai thêm nữa vì cô sợ phải đau khổ thêm một lần nữa. Ấy vậy mà ngày Phúc tỏ tình, cô đã không khước từ dù cho thời gian hai người quen nhau chưa nhiều.Thùy gặp Phúc trong một đợt đi làm tình nguyện ở một xã nghèo. Cô đại diện cho công ty mà cô đang làm còn Phúc đi theo một nhóm bạn. Hai người cảm thấy có duyên ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trong mắt Phúc, Thùy là một người con gái đoan trang, dịu dàng và ngọt ngào. Còn với Thùy, cô cảm nhận được rõ ràng sự tình cảm, từng trải và một trái tim ấm áp nơi Phúc. Có lẽ cùng vì cái cảm giác ban đầu quá mạnh mẽ đó mà chỉ sau hơn 1 tháng quen nhau, cả hai đã bước vào mối quan hệ yêu đương.
Em buông tay để anh về với vợ - 1
Thùy yêu Phúc nhưng chưa bao giờ cô dám đòi hỏi về một đám cưới vì cô có nỗi khổ tâm chẳng thể nói ra (Ảnh minh họa)
Hơn 2 năm qua, cả Thùy và Phúc đều không có gì để hối tiếc vì đã yêu nhau. Thùy luôn có cảm giác được sống trong một tình yêu trọn vẹn nhất mà chưa bao giờ cô được trải qua. Mỗi ngày qua đi là một ngày Thùy cảm thấy yêu và cần anh hơn bao giờ hết. Nhưng có một điều mà cả Thùy và Phúc đều không dám nói đến. Đó chính là hứa hẹn về một ngày mai, một tương lai gắn bó hơn với hai người.
Có lẽ bất cứ cô gái nào khi yêu, sống trong hạnh phúc của tình yêu cũng khao khát và mong đợi ngày chàng trai cầu hôn với mình nhưng Thùy thì không. Cô vẫn chưa dám đối diện với điều đó. Cô cảm thấy may mắn vì hơn 2 năm trôi qua anh vẫn im lặng không một lời đề nghị chuyện cưới xin dù hai người lúc nào cũng hạnh phúc bên nhau. Thùy thấy sợ. Nếu ngày đó đến, có nghĩa là cô phải thú nhận với anh về sự thật đó…
Cả Thùy và Phúc đều đã nói với đối phương về một bí mật mà họ đang cố giấu đi. Hai người đồng ý sẽ không hỏi về điều đó cho tới khi nào người kia sẵn sàng chia sẻ. Thùy cũng mường tượng được, có lẽ câu chuyện mà anh giấu là lí do mà anh chưa ngỏ lời cầu hôn với cô. Cũng giống như cô, vì câu chuyện đó mà cô chưa dám yêu cầu một lời hứa hẹn cho tương lai từ anh.
Thùy đã suy nghĩ rất nhiều nhưng cô chưa có đủ can đảm để nói ra sự thật. Cho tới chiều nay, khi cô tình cờ nhìn thấy Phúc trong siêu thị. Anh đi cùng một người phụ nữ khác. Trên tay anh bế một đứa trẻ. Nhìn thoáng qua đã biết họ là một gia đình. Thùy đã lặng đi khi thấy hình ảnh đó. Trái tim cô như có ai bóp nghẹt. Cô hiểu, đó là bí mật mà anh giấu bấy lâu nay. Trên gương mặt anh, không có dáng vẻ của một người đàn ông hạnh phúc nhưng đổi lại, người vợ ấy dường như rất vui vẻ và tự hào về tổ ấm của mình. Nụ cười trên môi chị ấy, thi thoảng chị lại chủ động khoác tay chồng dù cho chồng hờ hững đã đủ nói lên tất cả.
Em buông tay để anh về với vợ - 2
Trớ trêu thay, ngày hôm nay số phận đang đặt cô vào vị trí của kẻ mà năm xưa cô căm thù. Vì thế, cô quyết định rời xa anh dù trái tim còn yêu nhiều lắm. Và lần này, bí mật đó vĩnh viễn không bao giờ Phúc có cơ hội được biết, vì Thùy muốn anh quay trở về với vợ… (Ảnh minh họa)
Rời khỏi siêu thị đó, trong đầu Thùy ngổn ngang bao suy nghĩ. Cô biết anh không cố tình giấu cô và cũng không có ý lừa gạt tình cảm của cô. Có thể tình cảm mà Phúc dành cho cô là tình yêu thực sự. Nhưng tình yêu thực sự thì sao chứ khi mà anh có một gia đình nhỏ trên vai? Tình yêu đó có thể là thật nhưng tiếc rằng nó đã đến quá muộn màng. Thùy không cho phép mình chen ngang vào gia đình đó dù là vô tình hay cố ý đi chăng nữa.
Đêm hôm đó, Thùy quyết định nhắn một dòng tin: “Mình chia tay đi anh nhé! Bí mật mà bấy lâu nay em giữ chính là em không yêu anh mà chỉ lợi dụng anh trong lúc buồn chán mà thôi. Giờ em đã nói ra sự thật, có nghĩa là trò chơi đã kết thúc. Tạm biệt anh”. Phúc đã điện thoại lại liên hồi cho Thùy nhưng cô không nghe máy. Cô nằm khóc đến cạn nước mắt. Bí mật của cô vẫn còn chưa kịp nói cho anh biết nhưng có lẽ đã không còn cần thiết nữa. Cô đã từng có một đời chồng và cô hiểu thế nào là nỗi đau khi bị cướp chồng. Trớ trêu thay, ngày hôm nay số phận đang đặt cô vào vị trí của kẻ mà năm xưa cô căm thù. Vì thế, cô quyết định rời xa anh dù trái tim còn yêu nhiều lắm. Và lần này, bí mật đó vĩnh viễn không bao giờ Phúc có cơ hội được biết, vì Thùy muốn anh quay trở về với vợ…
[Đọc Truyện Này...]


NỬA ĐÊM, CƠN ĐAU ĐẦU VÀ TÌNH MỘT ĐỜI



Đã nhiều đêm, anh khát khao người phụ nữ nằm bên anh không phải cô mà là nàng...
***
Nửa đêm, ánh trăng lạnh lẽo tỏa sáng bao trùm vạn vật. Khi những tia sáng mỏng manh ấy len qua rèm cửa và nhuộm bạc một góc phòng, cũng là lúc anh tỉnh dậy..

Đã nhiều đêm thế này, anh hay thức giấc vào nửa đêm... Khoảnh khắc vạn vật đắm chìm trong giấc ngủ, thật dịu dàng và yên tĩnh. Anh khẽ cựa nhẹ, quay sang nhìn vợ mình, người mà cách đây gần 1 năm anh đã cùng nắm tay đi vào lễ đường, trao nhau lời hẹn ước trọn đời, cô đang nằm ngủ thật ngon lành bên cạnh anh. Giờ đây cô đang mang trong mình giọt máu của anh.
Anh có vui không? Dĩ nhiên là có chứ. Nhưng sao đêm nào anh cũng thức dậy vào nửa đêm, chỉ để nhìn gương mặt của cô, chỉ để cố gắng tỉnh lại mà nhận ra bên cạnh anh giờ đây không phải là nàng, không phải người con gái anh yêu da diết trong suốt 5 năm qua...
Một cơn đau buốt trên đỉnh đầu lại kéo đến, bất ngờ không báo trước, anh bình tĩnh đón nhận như bao lần nó cũng đã đến mà chẳng có lần nào nói trước với anh.
Sau khi tổ chức đám cưới, anh hay đau đầu như thế. Cũng chẳng rõ nguyên nhân tại sao, nhưng có lẽ sâu thẳm trong anh hiểu tại sao cái thân anh lại làm khổ anh như thế, chẳng qua là anh muốn làm ngơ, không quan tâm lý do tại sao anh lại hay đau buốt như thế. Mặc kệ cô và mẹ suốt ngày lải nhải bảo anh đi bệnh viện khám đi. Anh thường tự nhủ "Bệnh từ trong tâm phát ra thì có thuốc nào mới chữa được đây?" và cười xòa "Có sao đâu, mọi người cứ khéo lo, không phải khám gì hết, khỏi ngay ấy mà."
Tiếng điều hòa chạy ro ro trong phòng làm dịu đi cái yên tĩnh đến đáng sợ trong đêm hè oi bức. Anh khẽ nhẹ mở cửa để cô không tỉnh giấc và bước ra ban công, tay không quên mò tìm bao Marlboro bạc hà trong hộc bàn cùng chiếc zippo sáng bạc. Màn đêm tịch liêu, luôn là đêm của riêng anh, để anh tha thẩn với khói thuốc và nghĩ về nàng giờ này cũng đang chìm trong giấc ngủ ở nơi phương trời xa, chẳng biết nàng ngủ có ngon không?
Anh biết nàng vẫn yêu và chờ mong anh, nhưng chưa 1 lần nào anh đủ can đảm cầm điện thoại lên mà nhắn tin trả lời nàng. Anh khi xưa cưới vợ cũng chỉ để có đủ quyết tâm mà rời xa nàng, giờ anh làm sao dám liên lạc để nàng lại khóc ròng và nhớ thương anh? Anh đã yêu nàng, yêu quá nhiều, tất cả yêu thương trong con người khô khan như anh đã dành trọn cho nàng, cho tình đầu dấu yêu của anh.
Khẽ thở dài, làn khói tỏa lan nhẹ vào không trung. Anh hít thở sâu làn không khí trong lành của đêm, của một cuộc sống không giả dối và bộn bề những lo toan. Anh ghét nằm điều hòa, thứ nhất vì không tốt cho sức khỏe mỗi khi ra ra vào vào giữa phòng điều hòa mát rượi và không khí oi bức bên ngoài, thứ hai vì anh thấy nó giả tạo làm sao ấy, giả tạo như cuộc sống của anh giờ đây vậy.
"Tất cả những gì đã thuộc về em thì sẽ mãi mãi chỉ là của em thôi, em biết không?"
"Em chẳng biết, em cũng chẳng tin, anh là của em nhưng giờ anh đã là chồng của người khác còn gì."
Chỉ nhẹ nhàng những lời tận sâu trong tim thế thôi, anh và nàng đã khóc. Anh cũng thấy mình thật hay, luôn luôn tỏ ra là một người mạnh mẽ và thực tế, nhưng khi ở bên nàng, anh lại đắm say và chìm vào thế giới lãng mạn mộng mơ của nàng. Chỉ khi ở bên nàng, nước mắt của anh mới được tuôn ra tự do tuân theo cảm xúc chứ không bị ngăn lại bởi lý trí như khi anh ở bên cô.
Anh và nàng đã yêu nhau biết bao, mặc cho bao người ngăn cấm, vì quá nhiều lý do như anh và nàng không hợp tuổi, gia đình hai bên không hợp, không môn đăng hộ đối. Nhưng nàng vẫn yêu anh, yêu bằng thứ tình yêu ngây thơ trong sáng và sẵn sàng hy sinh tất cả chỉ để thấy anh cười.
Anh cũng yêu nàng như thế, yêu bằng con tim lần đầu biết rung động trước 1 người con gái. Anh yêu tất thảy những gì thuộc về nàng, yêu nụ cười trong sáng ngọt ngào ấy, yêu đôi môi xinh thường líu lo những chuyện không đầu không cuối, yêu vòng tay quàng ôm cùng những nụ hôn nồng nàn và cơ thể mềm mại của nàng.
Đã nhiều đêm, anh khát khao người phụ nữ nằm bên anh không phải cô mà là nàng. Anh đã rời xa nàng, để nàng có một cuộc sống tốt hơn mà người con trai kia có thể mang lại cho nàng. Anh thấy mình không xứng, anh sợ anh không thể khiến nàng hạnh phúc. Đối với con người thực tế như anh, hôn nhân không chỉ có mình tình yêu mà còn nhiều thứ khác.
Nhưng nàng lại là người quá ngây thơ và lãng mạn, nàng đã nói nàng có thể từ bỏ tất cả để ở bên anh, bên người nàng yêu.
Nhưng anh không muốn thế, anh muốn nàng yêu người con trai ấy, một bác sĩ với tiền đồ xán lạn, với lương cao ngất ngưởng và với một gia đình nhà chồng (nếu nàng cưới người ấy) yêu thương nàng. Anh không muốn nàng hi sinh tương lai tươi sáng đó chỉ vì một thằng không có chí tiến thủ và không có việc làm như anh. Qua những đêm dài trằn trọc không ngủ và nước mắt ướt đẫm gối, anh đã suy nghĩ bao lâu mới có thể đưa ra quyết định cưới một người mà anh không yêu. Để anh và nàng có thể rời xa nhau, để nàng được bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc mà nếu ở bên anh nàng sẽ không bao giờ có được.
Anh đã quá ích kỷ khi đưa ra quyết định như thế. Anh đã không quan tâm nàng đau khổ thế nào. Hai đứa đã hẹn chờ nàng ra trường là sẽ tổ chức đám cưới thật hoành tráng như ước mơ của nàng, nàng đã nói " Em chỉ cưới người em yêu, và người đó là cún, cún ạ. Mà này, cả đời em chỉ cưới một lần thôi, nên không làm qua loa được đâu nhé."
Hoành tráng ở đây, theo nàng, không phải là phung phí tiền của để tổ chức đám cưới ở khách sạn đắt tiền hay là đặt nhiều món ăn ngon, mời nhiều người có máu mặt. Đối với nàng, nàng chỉ cần sự đơn giản nhẹ nhàng thôi, nhưng đám cưới phải nhiều hoa, hoành tráng về hoa! Nàng của anh yêu hoa. Nàng yêu động vật, yêu thiên nhiên và ngây thơ quá đỗi. Ở bên nàng, anh khám phá ra một thế giới khác thật tuyệt mà anh chưa từng nghĩ tới, anh cứ ngất ngây đắm mình vào tình yêu với nàng.
Nhưng một ngày, anh nhận ra, nếu hai đứa kết hôn, anh sẽ không được sống mãi trong thế giới của nàng mà nàng phải hòa nhập vào thế giới của anh, cái thế giới hỗn độn và phức tạp ấy - nơi chỉ có những con người bon chen, giẫm đạp lên nhau mà sống. Thế giới không có phấn đấu, ước mơ mà chỉ là cố gắng bám trụ vào vài ba thứ họ đạt được trong đời. Thế giới tối tăm và dối trá ấy của anh... Nàng làm sao chịu đựng được?
Khói thuốc vẽ một vệt dài chạy loằng ngoằng như chú rắn biển đang trườn mình bơi vào không khí và biến mất vào màn đêm. Anh lại thở dài.

Lần gặp cuối ấy, khi mà anh đã kết hôn được gần 4 tháng, anh và nàng đã cùng khóc thật nhiều, nằm trong vòng tay nhau mà khóc, để tới khi mệt quá mới vỗ về nhau để cùng chìm vào giấc ngủ không mộng mị. "Chúc cún của em ngủ ngon." - "Ừ, ngủ thôi em, ngủ ngoan nhé." - "Em biết mà, nhưng mà nằm bên cạnh anh, em chẳng ngủ ngoan được đâu, hehe."
Dẫu biết là đêm cuối nhưng nàng vẫn nũng nịu và ngọt ngào với anh. Anh đã siết chặt vòng tay hơn, có nàng trong lòng. Trao cho nàng những nụ hôn nồng cháy và vận dụng tất cả những gì đã học được trong suốt thời gian yêu nhau mà làm cho nàng hạnh phúc. Hai cơ thể hòa quyện vào nhau, dưới ánh trăng mờ ảo, từng hơi thở dồn dập cùng những cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt. Nàng và anh đã có nhau mà chẳng hề toan tính.
Anh khi xưa đã đưa ra quyết định cưới vợ chỉ trong vòng 2 ngày, và giờ, anh vẫn ngạc nhiên là vài tháng nữa mình sẽ làm bố, còn nàng thì vẫn ngạc nhiên là anh đã rời xa nàng, vì những lý do như thế. Nàng làm sao hiểu được anh đã, đang và sẽ yêu nàng nhiều như thế nào.
Anh chỉ mong nàng được hạnh phúc thôi, cuộc sống của anh giờ không ổn nhưng anh đã nói với nàng là anh rất hạnh phúc. Anh đã không thể nói được lời chia tay với nàng vào lần gặp sau cùng ấy. Chỉ khi lên xe ô tô rồi, anh mới có thể nhắn tin cho nàng "Hãy học thật giỏi và sống thật hạnh phúc em nhé, anh tự hào vì đã được yêu em. Tạm biệt cún của anh."
Đến tận giờ anh vẫn không hiểu tại sao khi đó anh chỉ nói lời tạm biệt, có lẽ sâu thẳm trong anh vẫn mong có ngày lại được ở bên nàng, và yêu nàng, chăm lo cho nàng. Có lẽ sâu trong anh giờ còn có nhiều suy nghĩ hơn nữa, nhưng anh không muốn nghĩ.
Lại đau đầu, cơn đau váng vất. Anh đang hồi tưởng lại thời gian anh và nàng bên nhau. Anh biết giờ nàng vẫn rất đau khổ, nhưng anh biết rồi thời gian qua, nàng sẽ quên anh mà mở lòng với người con trai ấy, và nàng sẽ hạnh phúc, hạnh phúc đủ đầy và trọn vẹn.
Anh hít một hơi thật sâu, ném tàn thuốc xuống chân và di, đốm sáng tắt dụi. Anh đêm nào cũng mong tình yêu anh dành cho nàng có thể tắt đi như thế, để anh có thể chăm lo cho vợ con mà không áy náy vì không làm tròn nghĩa vụ của một người chồng. Nhưng đêm nào cũng vậy, cứ dụi thuốc đi là nỗi nhớ mong nàng lại ập về xâm chiếm tâm trí anh, đau đớn và quay quắt. Nhớ những đêm trăng sáng như vậy được ôm nàng trong vòng tay để mỗi sáng thức dậy lại được quay sang ôm nàng và chọc ghẹo khiến nàng không thể ngủ nướng mà quay sang mỉm cười với anh thật lém lỉnh. Những kỷ niệm dấu yêu 1 thời nay còn rõ ràng quá, anh cũng chẳng cố quên đi như những ngày đầu anh mới cưới nữa, vì anh biết càng cố quên anh lại càng nhớ nàng hơn.
Và bây giờ anh ở bên cô, cô cho anh sự bình yên, chỉ thế thôi, một cuộc sống êm dịu mà chẳng cần quá nhiều đến tình yêu, lãng mạn và đắm say.
Ngước mắt lên, hằng hà sa số những vì sao lấp lánh đính mình lên thảm đêm đen tuyền bí ẩn, anh nhớ đã có lần nàng bỏ đi cả đêm, sau đám cưới của anh, chỉ để lên cầu Long Biên vào 2h sáng và ngồi ngắm trời đầy sao, 1 mình. Khẽ thở dài, anh nhớ cơ thể mỏng manh yếu đuối ấy, mong nàng sẽ khỏe mạnh và hạnh phúc. Đêm nào anh cũng cầu mong như thế, chẳng biết ông trời có thấu hay không...
Cọt kẹt, anh khẽ mở cửa và bước vào phòng, vào cái không gian tù túng và khó chịu mà anh buộc phải sống như thế cả đời mà luôn phải tỏ ra là yêu thích nó lắm. Cánh cửa đóng lại sau lưng. Anh khẽ kéo lại tấm rèm cửa để ánh sáng chỉ chiếu được nửa này bên giường của anh. Khẽ hơn chút nữa, anh lên giường và tránh không để cô tỉnh giấc. Quay ra phía cửa sổ đang ngập tràn ánh trăng, anh khẽ mỉm cười và thì thầm "Ngủ ngoan nhé cún xinh của anh, anh yêu em".
Cách đấy gần 200km, trong 1 căn phòng nhỏ xinh, nàng đang cuộn mình trong tấm chăn mềm mại lại khẽ cựa mình và mỉm cười. Trong mơ, nàng thấy mình đang xúng xính váy cưới cô dâu trắng tinh khôi bên anh, tiếng cười giòn tan hòa vào cùng khói thuốc...
[Đọc Truyện Này...]


Truyện Hay Nhất Mỗi Ngày, tiểu thuyết, ngôn tình hay. Những câu truyện ngắn hay nhất mỗi ngày cho bạn.

Song Nga. Powered by Blogger.
 

Blog Archive

Liên Hệ

http://songnga.com http://muare60s.com
Lên Đầu Trang Copyright © 2013 by Truyện Hay| Theme by Platinum Theme- Chỉnh Sửa Bởi Nga Nguyễn
Lên Trên