Ads

Không yêu thì thôi, sao cứ phải giày vò nhau mãi?



Mê mị làm mù lòa lối đi trong lành nhất tận đáy lòng, chỉ muốn khóc. Khóc cho vơi đi hết, cớ sao rèm mi lại kiên định cố chấp không chịu đẩy niềm đau ra ngoài, hay tại vì đã quá lâu rồi không được gục ngã, nên đã quên mất thật tâm nên phải buồn như thế nào mới đúng!? Buồn như thế nào mới đáng!?

...
Lúc cô đơn nhất, bờ vai mòn mỏi thèm khát bất chợt một cơn tình. Nhưng khi tình vừa chớm chân, lòng lại mở bung cánh cửa tham vọng, cuốn đi hết những vệt yêu thương chẳng còn đủ điều để gọi là tàn tro.

Mình tham lam quá. Phải. Tự nhận thấy. Giá mà trên đời này, người ta sẽ bình yên hơn khi tất cả sự thật đều được đậy che bằng lời nói dối. Nói dối có thể chắp vá lại biết bao nhiêu mâu thuẫn nhất thời, cũng sẽ làm cho sự bất an ngủ say. Sự thật chỉ là một cái cớ cho sự sụp đổ của hi vọng, vì vậy mà mọi người đều xa lánh. Mấy ai chấp nhận được những niềm đau mà sự thật mang đến!? Hầu hết họ đều tìm cách trốn tránh, vì vậy mà sự thật và sự công bằng trên đời này đều khó chấp nhận hơn lời nói dối.
Nhưng nó vẫn tồn tại.
Phải bước đến thật gần mới nhận thấy được sự cô quạnh trong lòng mỗi người. Riêng thế giới của họ cũng chẳng thể nào muôn màu muôn vẻ, là tự mỗi người với cái dối trá đơm đầy trong lòng tô vẽ nên cho thế giới của họ, để bản thân họ có nơi chui rúc hèn hạ khi hiện thực này đầy rẫy những tàn khốc.
Anh ơi...Nỗi buồn vẫn vô tình rơi trên lối xưa em về...
Và anh ơi... Nếu anh hỏi em "Yêu anh thật không?" thì thứ lỗi, tùy tiện nói có là lẽ không phải, há chẳng phải nên nói không!? Em chẳng rõ nữa. Thật đấy, vòng tay mình ôm chặt lấy cơ thể tráng cường đó, vòm ngực rắn chắc khiến một con cua phải chui ra khỏi nơi an toàn nhất - cái vỏ, để dựa vào lòng anh, để xoa dịu những tổn thương anh hằng gánh lấy.
Hôm qua, hôm nay và ngày mai nữa, liệu em có khả thi trả lời rằng em có yêu anh hay không? Em cũng không rõ. Không rõ nữa... Mê mị làm mù lòa lối đi trong lành nhất tận đáy lòng, chỉ muốn khóc. Khóc cho vơi đi hết, cớ sao rèm mi lại kiên định cố chấp không chịu đẩy niềm đau ra ngoài, hay tại vì đã quá lâu rồi không được gục ngã, nên đã quên mất thật tâm nên phải buồn như thế nào mới đúng!? Buồn như thế nào mới đáng!?
Ai đó đã dạy rằng, khóc là cười trong chính sự đau lòng của nhân sinh trên gian thế này. Con có thể dùng nó như một vũ khí, nhưng đời người mấy ai dựa dẫm vào thứ vũ khí mềm uột, giả tạo đó mãi!? Vì vậy, khi rất muốn khóc. Hãy cười lên, và tâm con sẽ an bình...
Tuyệt nhiên tự tại. Tuyệt nhiên không đau lòng. Không tổn thương. Không thấy, không nghe, không xen vào, sẽ không phải rơi lệ. Vì lời dạy đó mà mãi bản thân mình suốt những chặng đường "nên khóc" đã không tài nào khóc một cách đúng nhất được. Mỗi lúc có một vài hạt sạn trong hồi ức ấy dao động, đáy mắt chỉ dậy lên một ít sóng mà biển khơi chẳng có nỗi một ngọn gió. Chỉ là những con sóng khiến lòng không khỏi không bận. Những khi buồn nhất, khóe môi cũng chỉ cong lên vài đường rất buồn rồi mau mắn hạ xuống, sợ sệt khi có người nhận ra được nỗi buồn của mình. Có một số chỉ nên giữ lại trong mơ hồ thì tốt hơn...

[Đọc Truyện Này...]


Ranh giới của gái hư





Qua lâu rồi cái thời dùng màn trinh để đánh giá độ hư và ngoan của một cô gái

Đàn ông cưới về một cô vợ không còn trinh thì họ vội nhận xét cô ta có một quá khứ hư hỏng.

Sai rồi! Tình dục chỉ là một trạng thái thăng hoa của tình yêu, họ say đắm và họ dâng hiến cho người mà họ yêu dù chưa phải là chồng họ và điều đó không sai. Gái chỉ hư khi xem tình dục là công cụ mà không cần tình yêu, họ dễ dãi với cảm xúc và họ buông thả với đủ loại đàn ông. Ranh giới giữa một gái ngoan và gái hư không nằm ở cái màn trinh mỏng manh vô hình ấy mà nó nằm ở cái cách họ tiếp cận với tình dục.

Men rượu không đánh giá được độ ngoan và hư

Đừng thấy một cô say mà nghĩ cô ấy hư. Đúng là … Men rượu là cách ngắn nhất để đưa một cô gái ngoan ngoãn thành hư hỏng trong phút chốc. Say sưa là cách nhanh nhất để đánh mất hình tượng ngoan hiền.

Nhưng … Say không phải là hư. Đôi khi, họ say vì những ưu tư chất chứa, họ say vì những tâm sự trong lòng chẳng có chỗ tin tưởng để sẻ chia và họ tìm đến men say như một cách thoát khỏi thực tại và phiêu diêu trong cảm xúc của chính mình.

Dù rằng, sau khi say mọi thứ chẳng vơi đi là mấy, nhưng biết đâu được, cái họ cần là sự thoát xác trong phút chốc và là những giây phút ngắn ngủi được sống là chính mình. Say không hư nhưng đừng say một mình, sự rồ dại của men rượu dễ đưa ta đến hai chữ “ân hận” sau khi tỉnh.

Khói thuốc! Với riêng tôi, đó là hư hỏng

Chẳng có môt lý do nào đưa một cô gái đến với khói thuốc. Đừng nói với tôi đó là vì đau hay vì khổ, đó là vì thích hay vì tò mò mà chỉ có một khái niệm duy nhất, đó là sự hư hỏng. Nhìn một cô gái say rượu, người ta còn quan tâm đến tâm tình cô ấy nhưng trông một cô cái phì phèo điếu thuốc họ chỉ nghĩ ngay đến hai chữ hư – hỏng.

Buồn nào cũng có cách giải quyết, phủ mờ mình trong làn khói trắng ấy có nhẹ nhõm được không?

Bế tắc nào cũng sẽ có lối ra, ngập ngụa trong đám khói mờ ảo ấy có khiến lòng sáng ra chút nào không?

Hoàn toàn không, chẳng biết với người khác thì thế nào, chỉ biết rằng, với tôi, khói thuốc đi với đàn ông có khi còn là sự trăn trở, sự suy tư về cuộc đời nhưng thuốc lá với phụ nữ, chỉ là hư hỏng mà thôi.

Hiển nhiên, cái nhìn của bạn sẽ không giống của tôi, định nghĩa của bạn sẽ đi ngược với tôi. Nếu bạn là cô gái hút thuốc hay bạn gái của bạn hút thuốc, bạn sẽ nói rằng “hút thuốc không hư”. Nếu bạn biết một người phụ nữ trung niên nào đó hút thuốc và bạn nói, thuốc lá với đàn bà là một sự trăn trở của cuộc đời, cũng không sai vì suy nghĩ của mỗi người nào có điểm chung, hoàn cảnh của mỗi người nào có tề chung một điểm.

Vì thế, cứ chầm chậm mà sống và trải nghiệm, vì biết đâu, cứ qua mỗi khoảng thời gian ta sống ta lại có thêm cho mình những định nghĩa mới, những cái nhìn mới tích cực hơn, sâu sắc hơn và hoàn chỉnh hơn. Chỉ biết, với cái nhìn thiển cận của một người trẻ như tôi lúc này, các cô gái ở độ tuổi 25 đừng ngập ngụa trong khói thuốc để đến tuổi 40 ta sẽ mãn nguyện với thành quả của những sự nỗ lực tuổi đôi mươi chứ không phải rít hơi thuốc dài rồi chép miệng tiếc nuối.
[Đọc Truyện Này...]


Tình :(





Thỏa thuận của chúng ta: 

- Mày chỉ cần làm cho nó vui, ở bên nó và coi như người yêu là được, và không được để nó phát hiện đến khi nào nó đi khỏi Việt Nam, nếu không thỏa thuận của chúng ta sẽ kết thúc.
- Vậy tao được gì trong phi vụ này?
- Tao sẽ chuyển khoản cho mày 1 triệu nếu vụ này thành công, tất cả các chi phí phát sinh trong thỏa thuận tao sẽ thanh toán.
- Tất cả việc cần làm là người yêu của nó cho đến khi nào nó đi khỏi Việt Nam thôi đúng không? và không cần phải làm gì cả?
- Đúng vậy !
- Ok, thỏa thuận đã xong.
[Đọc Truyện Này...]


Tắm cho một cô gái






Sáng hôm đó hình như Hà Nội lạnh lắm, em cuốn chặt chiếc khăn quàng cổ màu mận nắm lấy tay anh 5 giờ sáng đi chụp ảnh Hà Nội chớm ngày với mái tóc rối bù. Sau đó anh đèo em về nhà, mua ít trứng, ít rau và 1 quả chanh, em lại đứng trong bếp nấu mì cho anh với mái tóc dính chặt vào nhau. Rồi đột ngột không như thường lệ, sau khi âu yếm em xong người ta không ôm em ngủ mà lại lục đục vác xô chậu, khăn tắm vào phòng ngủ, kéo em nằm ngang đầu ngả quá thành giường nhẹ dội nước lên tóc.

Tối hôm trước anh ấy giục em ngủ sớm đừng gội đầu đêm nữa, em cứ vùng vằng kêu đầu bẩn, anh mới dỗ là có gi sáng sau qua anh sẽ gội đầu cho. Cứ nghĩ người ta ta chỉ đùa, hóa ra cũng nghiêm túc làm thật và đó là lần đầu tiên có một người đàn ông gội đầu cho em.

Không phải mua nước hoa, không phải cài cho vài ba cái khuy hay khóa áo lót hoặc tặng lọ tinh dầu thơm mà là chăm sóc và rửa sạch cái tấm thân mà người ta thường ôm ấp, vuốt ve bằng chính bàn tay của mình. Nó nâng niu, dịu dàng và có trách nhiệm hơn nhiều. Vậy là em cứ nằm đó nhắm mắt, một tay bóc hạt dẻ một tay đút cho anh, nước chảy qua tóc mà ấm cả vào tim, rồi em hỏi:
- Hay hôm nào anh tắm cho em nhé ?
Hình như người ta ngẩn ngơ 1 chút, im lặng 1 phút rồi trầm giọng nói khẽ vỡi em:
- Anh chưa từng tắm cho 1 ai cả.
em mỉm cười rồi đáp lại:
- Không sao! thực ra chắc cũng không nhiều người đàn ông đã làm như vậy.


Tất nhiên sau đó anh ấy không tắm cho em, mối quan hệ của bọn em dù có âu yếm nhau, nấu ăn cho nhau hay lả lơi nhung nhớ qua điện thoại cũng không đủ để chàng làm những hành động thân mật về mặt cảm xúc vượt qua ham muốn va chạm thể xác thông thường như vậy, và đàn ông không phải ai cũng đủ hồn nhiên và thành ý để làm chuyện đó.

Với em, phòng tắm luôn là địa điểm rất đặc biệt, đó là nơi duy nhất trong trái đật rất rộng rộng to to này em có thể được là chính mình hoàn chỉnh, không bị bó buộc trong bất cứ hình lớp nào, khóc trong phòng tắm, hát trong khi tắm, ngủ quên trong bồn nước ấm, đứng hàng giờ trong đó khỏa thân uốn éo trước chiếc gương ở đủ mọi góc độ, tư thế xem thế nào thì đạt được hiệu ứng thị giác cao nhất, sau đó viết những điều thầm kín nhất lên chiếc gương phủ đầy hơi nước rồi chờ thời gian xóa dấu đi như một điều bí mật được tan ra trong không gian mờ ảo ấy. Đó cũng là nơi mà con người rũ bỏ mọi bụi bặm và mệt mỏi của đường phố, của những chuyến xe ngược xuôi tất tưởng trong ngày, của cuộc sống bộn bề những che dấu và hình thức. Nên sẽ thật ngọt ngào nếu có người giúp em dội trôi đi những điều nhọc nhằn đó một cách trong veo và ân cần nhất.
Trước em có đọc một bài trên tạp chí đàn ông, họ dạy dỗ các bạn nam nên làm gì sau khi làm tình. Họ có nói về chuyện rót vào tai bạn gái những lời đường mật, có đề cập đến việc hôn vào gáy và ôm cô ấy ngủ, hoặc chỉ đơn giản là uống nước và hút thuốc. Nhưng họ không nói đến việc từ rất xưa đã so sánh con gái trong băng như ngọc, sau khi mây mưa người cô gái đó không ướt đẫm mồ hôi thì cũng là những thứ ướt át khác từ người đàn ông phủ sang và nam giới nên có ý thức nên trả nàng về những trong lành vốn có.
Em ko định vẽ cho bất cứ ai ba cái cách cưa cẩm lấy lòng con gái nhảm nhí để giữ vốn cho những lần sau, bởi thật sự bế một người con gái vào phòng tắm cần nhiều sự quan tâm, tinh tế và tình cảm hơn những kỹ năng rất nhiều.

Nam giới từ trước đến giờ vẫn không thể giờ hiểu tại sao phụ nữ chúng em lại có thể coi phòng tắm là thiên đường mà dành đến hàng giờ ngày ngày trong đó? hay thậm chí trong truyện Doremon cho bọn nhóc, từ xa xưa các cậu trai đã không rõ được tại sao xuka lại đam mê việc ngâm mình trong cái bồn tràn nước đến vậy được. Đàn ông thông thường đã thấy việc tắm rửa là một điều thứ yếu vì vậy việc tắm cho một cô gái thậm chí sẽ con rắc rối và vô vị hơn nhiều.Nhưng hãy cứ thử một lần nhẹ nhàng đặt nàng xuống làn nước ấm, tiếp theo tự nhiên, dịu dàng dội nước lên từng miền da thịt trần của cô, thấy mái tóc của cô dính ướt vào người như một con mèo con mắc mưa rồi nhìn cô ý lọt thỏm trong làn nước sóng sánh, tắm xong thì cuốn cô ấy vào một cái chăn và ôm chặt cái hòn than bé nhỏ nóng hâm hấp đó vào người. Em tin mọi người đàn ông khi đấy đều sẽ cảm nhận rõ được người con gái đó mong manh đến trong suốt và cần được nâng niu đến thế nào. Trong khung cảnh đó dù hai người có vừa bước ra sau cơn hoan lạc, hay người cô gái vẫn còn sực nức dầu mỡ của món thịt rán vừa mới nấu xong thì mọi thứ đều tinh khiết và gần gũi đến lạ thường.
Rõ ràng là có đôi khi tình yêu và sự ngọt ngào lại đến từ những việc mà người ta coi là vô vị và thừa thãi nhất .




Cùng thể loại
[Đọc Truyện Này...]


Tỷ, Cho Em Đường Sống



Tác giả : Tiểu Hài Tử Ngươi Tới Đây
Dịch giả : Mai Dung
Giá bìa : 119000 VNĐ
NXB : Văn Học
Một tháng trước, cảnh sát nhận được thông báo, có một đám người buôn lậu vũ khí trong gara riêng của tập đoàn giải trí Tinh Hỏa. Bởi vậy, cảnh sát quyết định, đầu tiên phải bắt chủ nhân gara, tổng giám đốc tập đoàn giải trí Tinh Hỏa, Tả Húc, 26 tuổi.
Trong quá trình thẩm vấn, Tả Húc luôn trong tình trạng hoảng loạn, đầu óc mông lung, hỏi gì cũng không biết. Luật sư của Tả Húc mang bệnh án của hắn đến. Bệnh án cho thấy hắn bị chứng tâm thần phân liệt. Cho nên, tay luật sư già mồm ấy đương nhiên sẽ nói là Tả Húc đang ở trong tình trạng không tỉnh táo, lời nói không đáng tin và yêu cầu phía cảnh sát thả người. Cảnh sát không có chứng cớ chứng minh hắn đang giả bệnh nên chỉ có thể phóng thích vô thời hạn. Nhưng vụ án này đã nhận được chỉ thị của Tỉnh uỷ, phía cảnh sát quyết không từ bỏ. Bởi vậy, sau khi ra quyết định thả người, viện kiểm sát cưỡng chế Tả Húc nhập viện để điều trị. Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt, tuyệt đối không thể để Tả Húc nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Lương Ưu Tuyền, 23 tuổi, cô là cảnh sát đã được lựa chọn kỹ càng để vào vai bệnh nhân tâm thần. Lương Ưu Tuyền được xếp vào cùng phòng với Tả Húc, cùng hắn đấu trí, phân đo cao thấp.
Nói trắng ra, một người giả ngốc, một kẻ vờ điên, xem ai bị lật tẩy trước.
[Đọc Truyện Này...]


Yêu chầm chậm ............



Chúng ta yêu như để cho có người yêu, để bằng bạn bằng bè, để đỡ cô đơn, đỡ buồn tủi, đỡ hiu hắt. Chúng ta bước từ tình yêu này đến tình yêu khác một cách nhẹ nhàng, không vướng bận, không ràng buộc nhưng dường như không mặn mà.

Càng chóng vánh, vết thương càng sâu. Càng nhạt nhòa, những mối tình đi qua càng không để lại một điều gì cả.

Hãy cứ yêu chầm chậm thôi...

Nếu tình yêu vừa mang đến cho ta một vết cứa sâu hoắm, hãy cứ từ từ để chữa lành những đau thương ấy, đừng tìm vội một người để lấp đầy chỗ trống, để xoa dịu nỗi đau nhanh chóng bằng cách nhận lời một tình yêu khác. Hãy cứ yêu chầm chậm thôi, dành thời gian suy nghĩ về mối tình đã đi qua, những sai lầm vấp phải, những nuối tiếc cho những ngọt ngào bỗng dưng tan vỡ.

Nếu tình yêu lặng yên trong những lời thầm kín, hãy cứ yêu chầm chậm thôi, để mỗi ngày đi qua nhìn nụ cười người ấy cũng trở thành hạnh phúc, nhìn những niềm vui của người ta cũng hóa của mình, những giọt nước mắt lăn cũng thành nỗi đau khó tả. Cứ chầm chậm thôi để biết tình cảm mình dành cho người ấy đến đâu, là thật lòng hay chỉ là cảm xúc thoáng qua.

Đôi lúc tình yêu không đến ồn ào và rực rỡ như một cơn mưa pháo hoa, mà chỉ là một bước chân thật khẽ qua thềm...

Nếu tình yêu còn chưa cập bến trái tim, hãy cứ bình thản và chờ đợi. Đừng thúc ép bản thân phải gắn bó với một nửa không phải của mình. Cứ đợi một tình yêu chầm chậm, để cảm nhận đủ trọn vẹn cuộc sống độc thân, của sống của riêng mình.


Yêu chầm chậm thôi, để cuối cùng ta sẽ gặp một tình yêu, một người mà ta và họ đều muốn cùng dừng lại. Đó là tình yêu với một người ta muốn thức dậy cùng mỗi sáng. Không phải vì khi thức dậy người ấy sẽ chuẩn bị cho ta một bữa cơm ngon cùng nụ cười tỏa nắng, không phải vì ta biết người đó có một ngôi nhà lớn, một tài khoản đủ lo cho ta, một công việc ổn định và tặng ta nhiều món quà đắt giá. Không phải vì tình yêu của người đó lớn hơn bất kỳ một thứ gì khác trên thế giới này.

Mà ta dừng lại bởi người đó là người mà khi ở cạnh ta thấy mình muốn nhỏ bé, là người làm ta thấy mình đủ và cố gắng để làm tất cả cho niềm vui của người ấy. Là người mà ta luôn cảm thấy thiếu vắng khi họ không ở bên. Là người làm ta rơi nước mắt mỗi lần quên bẵng đi một cuộc hẹn, một món quà dù chỉ là nho nhỏ.

Người đó là người không hoàn hảo, là người có nhiều khuyết điểm, là người mắc nhiều sai lầm và làm ta tổn thương. Là người mà ta sẽ luôn tha thứ cho những lỗi lầm họ mắc phải. Là người mà ta muốn nhìn thấy khi thức dậy, và mở cửa cho ta lúc chiều tà.

Đó là người ta muốn già đi cùng họ, yếu mềm và mạnh mẽ trước họ, đau khổ hay hạnh phúc không cần giấu diếm.

Ta không biết tình yêu ấy tồn tại đến bao lâu, có lẽ cũng chẳng là mãi mãi. Rất có thể một ngày tình yêu sẽ không ở lại.

Nhưng kệ đi, hãy yêu chầm chậm cho đến khi mắt mờ chân run, đến khi cả hai cùng móm mém, dựa vào nhau cũng thấy hạnh phúc ngập đầy...
[Đọc Truyện Này...]


Không nhất thiết là yêu, thích thôi có được không?











Truyen hay nhat, Truyện hay nhất


Thời tiết mấy ngày gần đây khó chịu kinh khủng khiếp. Nó hằn học nhìn vào cái thời gian biểu chật vật quá đỗi. Lịch học, lịch làm việc chằng chịt, deadline đỏ chói làm đôi mắt một mí hoa hết cả lên. Lấy tay dụi dụi mắt, khụt khịt mũi, nó nhăn nhó rồi lôi cái gương nhỏ xinh trong ví ra để... tút lại nhan sắc. Hừm, quá mệt mỏi và rã rời rồi, nó chẳng buồn động chân động tay vào cái gì cả. Tự nhiên, nó cười tủm tỉm với cái sự lười không lý do của mình. Hoặc, giả như có lý do thì đó sẽ là một lý do không chính đáng cho lắm!





Sau một khoảng thời gian khá dài đủ để tí tởn post mấy tấm ảnh tự sướng lên facebook, nó nhởn nhơ với bắp rang bơ, coca và một DVD film hài. Dường như, cái thế giới của nó được thu hẹp lại trong gian phòng nhỏ, với một chút ánh sáng vàng và chuỗi những âm thanh từ chiếc laptop, cộng thêm tiếng nhai bỏng ngô tóp tép của nó, ngoài ra thì mọi thứ đều im lìm đến đáng sợ.





Nó - một sinh viên năm ba đại học, đang làm thiết kế cho một công ty đồ họa ở Hà Nội - lúc nào cũng có thể bị căng thẳng thần kinh do áp lực từ học hành, thi cử, công việc đổ ụp lên đầu. Cứ thế, những khi ấy nó dành cho mình một chút “lặng” để xả “xì trét”, để F5 cái đầu ngơ ngơ và kịp lấy lại phong độ hoàn thành nhanh nhất, tốt nhất có thể những việc đã ghi chú trên quyển note to oạch.


Hôm nay, thứ bảy, cuối tuần mà nó hằng mong đợi bỗng trở nên nặng nề và khó chịu. Ấy thế là nó chạy lăng xăng đi tìm một DVD hài về xem cho sung sướng, để cái miệng cười ngoác ra một cách hả hê.

Tạch... tạch... tạch...


- Mày ơi, ảnh lừa tình thế?

- Cái gì? Ảnh nào của tao mày cũng chê lừa tình hử? Hừm, không photoshop tẹo nào đâu nha!

- Ờ, vì tao thấy không giống mày ngày xưa, hình như... xinh hơn thì phải.

- Xì. Không tin thì về mà gặp tao!

Nó hí hửng cười, chém gió tạch tạch với cậu bạn đang ở bên phương trời Mỹ. Cậu bạn ấy đi du học được ba năm rồi. Cậu ta học giỏi nên vừa tốt nghiệp lớp mười hai đã ẵm được cái học bổng toàn phần, rồi vẫy tay tạm biệt bạn bè, khoác balô lên đường đi học. Chậc. Ngày xưa, nghe đồn là cậu ta thích nó, nhưng nó giả vờ kiêu, bánh mì bơ hắn. Bây giờ, tự nhiên ngẫm lại thấy mình ngố ngố sao ấy.

- Này, cho tớ một cái hẹn vào tối nay nhé!


- Ai đấy?


- Hừm, bạn bè mới chém gió ầm ầm trên facebook mà đã quên rồi.

- À há, bạn Minh hử? Ngạc nhiên quá. Sao tự nhiên muốn gặp tớ?


- Kiểm chứng sự thật thôi mà. Hehe!

Những tin nhắn làm nó phá lên cười. Cái tên này rõ là ranh ma, chỉ là mấy cái ảnh thôi mà cũng lắm chuyện. Ơ, cơ mà sao hắn lại hẹn nó vào hôm nay? Hắn chẳng phải đang vi vu bên trời Tây hay sao?


- Này, đùa à? Đang ở Mỹ sao hẹn hò với tớ được. Đừng có mà bắt nạt con gái ViệtNamnhé!


- Hâm à. Về rồi. Về được một tuần rồi. Tối nay nhé. 8pm. Oke?


Nó há hốc mồm kinh ngạc. Hắn về bao giờ sao nó không biết thông tin gì cả? Hắn đang ở ViệtNamlà sự thật trăm phần trăm á? Vô lí ầm ầm...

Sau một giây sững sờ, nó kịp lấy lại bình tĩnh. Ừ, thì gặp cậu bạn cũ, thay cho cái dư vị nhàm chán của ngày cuối tuần thì đây cũng là một sự lựa chọn hay ho. Nó búng tay cái tách, bỏ mặc cái đống lộn xộn ngổn ngang giấy tờ làm việc, nó xoay như chong chóng trước gương, ngắm nghía và tự thưởng cho mình một nụ cười mãn nguyện. Nó vui, một niềm vui thực sự đang được gọi tên khi bỗng nhiên... có cái hẹn đột ngột không thể tưởng!





***












Quán xá vỉa hè một góc bờ Hồ, nó và thằng bạn ngồi đó, mỗi đứa một cốc trà đá, nhẩn nhơ vờn bắt suy nghĩ mông lung trong đầu mình trước khi kịp mở lời hỏi han nhau. Hắn đột ngột phá tan sự im lặng.





- Lâu không gặp, nhìn cậu... xinh hơn đấy!





- Ờ, cũng đủ để không bị gọi là lừa tình.





Nó và hắn thay đổi cách xưng hô đến chóng mặt, khi nãy chém gió còn “mày - tao” cơ mà!





- Ừ... xin lỗi... tớ cũng đâu có cố ý, chỉ là ngạc nhiên trước sự thay đổi của cậu thôi.





- Không có gì. Tớ trêu cậu thôi mà. Sao về đột ngột không báo cho bạn bè gì cả thế?





- Ờ, về làm một vài thủ tục rồi lại đi ấy mà, cũng không liên lạc với ai... ngoài cậu.





- ...





- Ngạc nhiên à? Tự nhiên, muốn gặp cậu. Thế thôi?





- Ớ... nhớ tớ à?





Nó nhí nhảnh tinh nghịch trêu đùa thằng bạn, mặc kệ cho tai hắn đang đỏ dừ lên một cách tội nghiệp. Nó cũng không có chủ ý gì cả, chỉ nghĩ trêu đùa vô tư như bạn bè ngày trước thôi.





- Ừ... nhớ!





Cậu ấy nói mà đôi mắt lảng lảng ra xa, không dám nhìn thẳng vào nó, còn đôi tay thì cứ xoay tròn cốc trà đá. Nó im lặng, mỉm môi cười, đặt cốc trà trên tay xuống, nói bâng quơ:





- Bao giờ thì cậu đi?





- Khoảng một tuần nữa...





- Nhớ Hà Nội chứ?





- Nhớ. Nhiều như nhớ cậu.





- ...





- Cho tớ vay một tuần nhé. Dắt tớ đi thăm lại Hà Nội, được không?





Hắn vẫn nói ngập ngừng, e ngại, còn nó thì thấy tim mình đập loạn xạ không theo một quy tắc nào cả. Bất chợt, khoảnh khắc bàn tay hắn chạm vào tay nó. Ấm lạ!





- Ừ. Cho cậu vay một tuần. Bắt đầu luôn từ mai nhé!





Gió thoảng, sương nhẹ giăng trên những đôi vai gầy. Nhưng trong ánh đèn đêm leo lét, có ánh mắt cười tươi rạng rỡ, có trái tim ấm những nhịp gọi tên thân thương trìu mến. Và, bàn tay tìm đến bàn tay đan cài...





***





Một tuần trôi, nó dẫn hắn đi khắp các chốn mà hai đứa nghĩ ra. Chỉ cần trong khoảnh khắc đầu óc lóe lên ý tưởng nào là cả hai đều ngay tức khắc đồng ý. Nó nhận ra rằng còn nhiều cái đẹp của Hà Nội mà nó đã lãng quên. Có lẽ, cũng lâu lắm rồi nó không có thói quen đi thăm thú đâu đó. Có thể vì nó cho rằng nó đã quá quen với từng con đường, góc phố, cũng có thể vì nó chẳng sắp xếp được thời gian để mà cứu rỗi những nỗi buồn, vì, nó mải lao vào vòng quay của thời gian...





- Cảm ơn cậu, một tuần... nhanh quá!





- Ơ, ừ! Hì, với tớ cũng trôi qua nhanh thật. Nếu không có cậu, không dẫn cậu đi đó đây thì có lẽ tớ cũng chỉ ru rú ở nhà và thỉnh thoảng lên cơn “xì trét” mất.





- Chà, cái gì cũng phải có mức độ thôi chứ. Khoa học đã chứng minh, phụ nữ chịu quá nhiều áp lực sẽ nhanh già đấy...





- Thôi thôi, tớ xin...





Nó cười cười, đùn đẩy thằng bạn trước khi hắn kịp lải nhải thêm những câu khoa học gì gì đó, nghe hãi quá!!!





- Ê, thích lật đật không?





- Không!





- Thế, thích gấu bông không?





- Không.





- Ừm, thế... thích... gì?





- ???





- À, định trả công cho cô hướng dẫn viên bất đắc dĩ này… mà, khó tính quá, chẳng chọn được món nào cả.





- Đồ hâm





Nó gõ vào đầu cậu bạn cái “cốp” rồi rảo bước thật nhanh, đi thẳng một mạch về nhà. Xem ra, ba năm vẫn chưa làm hắn bớt ngố hơn, vẫn chưa làm hắn đủ tinh tế và sâu sắc hơn trong chuyện đoán ý người khác.





***





Phi trường một ngày nổi gió, mây buồn ảm đạm reo rắc những bầu tâm sự nặng trĩu vào lòng người. Nó đi đi lại lại giữa bao nhiêu câu nói lấp lửng.





Nó đang tập nói một câu gì đó cho hẳn hoi tử tế trước khi tiễn cậu bạn lên đường. Tự nhiên, chỉ trong một tuần ở cạnh Minh, nó thấy mình bớt chanh chua đi, nhẹ nhàng và nữ tính đến lạ. Dường như, ánh mắt của Minh có sức hút kỳ bí nào đó mà nó cứ muốn chìn đắm mãi trong đó. Rồi, cả lúc những bàn tay vô tình chạm vào nhau ấm áp cũng làm tim nó như ngừng đập. Bao nhiêu thân thương trìu mến gọi về trong trái tim vốn trống hoác nỗi niềm của nó. Có lẽ, nó sẽ nói rằng nó quý Minh lắm. Không! Như thế thì sến lắm! Hay nói là Minh giữ gìn sức khỏe. Ơ, câu này thì nhàm quá, bố mẹ hắn, bạn bè hắn chẳng nói đi nói lại hàng vạn lần ấy chứ, nó không muốn chìm nghỉm trong số đông chút nào đâu.





- Này, thẫn thờ gì đấy? Tớ sắp đi mà cậu không có lời nào muốn nói với tớ à?





- Ơ, ừ...





Mặt nó bỗng dưng nóng bừng lên. Tim nó đập nhanh và mạnh lắm. Môi nó cứ mấp máy định nói gì đó những không thể nên lời. Minh tiến lại gần nó, vòng tay ôm thân hình nhỏ nhắn của nó vào lòng, hắn cao hơn nó hẳn một cái đầu nên cứ điềm nhiên tựa cằm lên mái tóc mềm của nó.





Im lặng. Nó để mặc mình gọn trong vòng tay ôm của Minh. Nước mắt nó tự nhiên nhòe đi trong thinh lặng...





- Nếu Minh nói là Minh có tình cảm với Hân, thì Hân có tin không? Có chờ đợi và đáp trả lại tình cảm của Minh không?





- ...





- Nói gì đi, đừng im lặng như thế. Minh sẽ mặc định im lặng là đồng ý đấy!





- ...





Nó bướng bỉnh, môi mím chặt. Những giọt ngắn dài cứ lăn nơi gò má, Minh nhẹ nhàng nới lỏng vòng tay, mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt một mí ngấn nước của nó. Khẽ khàng, Minh đưa tay lau đi những giọt nước nóng hổi rồi âu yếm đặt lên trán nó một nụ hôn nhẹ nhàng tựa chiếc lá vừa lìa cành trong một chiều xuân nhiều gió...





- Sao thế?





- Không nhất thiết là yêu, thích thích thôi có được không?





Nó lấy hết can đảm, lí nhí nói một câu dài ngoằng với Minh. Hắn bật cười, chiếc răng khểnh được dịp khoe ra tỏ vẻ thích thú.





- Ừ, thích thích thôi là được rồi. Chờ nhé!





Nó bẽn lẽn gật gật đầu. Môi vẫn mím chặt nhưng không phải là kìm nén những tiếng nấc vụng, mà là kìm nén một nụ cười hạnh phúc.





Vẫy tay chào tạm biệt Minh, nó đứng chôn chân nơi ấy, chờ cho tiếng động cơ báo hiệu một chuyến bay vừa khởi hành, chờ cho những giọt nước mắt kịp khô và nụ cười kịp tươi để nó thấy tâm trạng của mình.





***





Trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, có một chàng trai đeo kính, tay cầm một quyển sổ nhỏ, môi nở nụ cười tỏa nắng mà các cô bé tuổi teen vẫn hay mê mẩn. Những ngón tay giở khẽ khàng từng trang. Trên đó, nhằng nhịt tên những con đường, những góc quán,... mà cậu được người bạn gái dẫn đi thăm Hà Nội trong một tuần. Mỗi ngày một vài trang sách ghi lại cuộc hành trình của cậu. Có những tiếng cười giòn tan, có những cái nhìn vụng trộm, có những cảm xúc ngập ngừng len lỏi trong tim... Và, trang cuối cùng là trang mà hôm qua cậu đã mải mê viết trong đêm.





Ngày cuối cùng trong đợt về thăm Hà Nội, buồn vui lẫn lộn. Tôi chỉ kịp biết rằng, mình cần với tay nắm bắt lấy tình cảm trong tim. Nơi đó, có một người con gái ngự trị từ rất lâu rồi - những ngày cấp ba còn hồn nhiên và vô tư quá đỗi. Bây giờ, khi gặp lại người mà mình vẫn hằng dõi theo, vẫn dành sự quan tâm ấy, bỗng nhiên không thể kìm nén thêm nữa cảm xúc của chính mình. Vậy nên, xin lỗi nhé, không muốn làm bạn với cậu nữa đâu. Chúng mình đừng làm bạn nữa, bắt đầu một mối quan hệ xa hơn mức tình bạn có được không?





Chàng trai trẻ vẫn giữ trên môi nụ cười rất tươi. Có lẽ, cậu biết mình đã hành động đúng, đã không để hạnh phúc trôi vuột ra khỏi tầm tay. Mặc dù, đôi khi, hạnh phúc mong manh lắm...
[Đọc Truyện Này...]


Truyện Hay Nhất Mỗi Ngày, tiểu thuyết, ngôn tình hay. Những câu truyện ngắn hay nhất mỗi ngày cho bạn.

Song Nga. Powered by Blogger.
 

Blog Archive

Liên Hệ

http://songnga.com http://muare60s.com
Lên Đầu Trang Copyright © 2013 by Truyện Hay| Theme by Platinum Theme- Chỉnh Sửa Bởi Nga Nguyễn
Lên Trên